- Sáng tác mới
Cùng cục đánh dậm đồng hưu Cái tôm búng nước dặt dìu thời gian Tép riu vụn lọt mắt sàng Hoa bèo đồng nội ngỡ ngàng vương chân, Sách Giời không xếp theo vần Chép riêng dòng Thiện Tâm Nhân trang đầu...
Tôi là một giáo viên hạnh phúc! Hạnh phúc bình dị của người đưa đò là luôn được đón những người khách năm xưa trở lại. Có những em không may mắn trở về để được trải lòng, để nghe lời động viên khuyên nhủ....
Chiều thu công viên yên ắng ngủ. Một nét cầu vồng cong rủ vắt ngang. Chợt đất rung, bàng hoàng, cành cưa gẫy Ngổn ngang nằm, lá run rẩy biếc xanh....
Sinh thời, vốn coi trò như con, mỗi khi viết xong một truyện ngắn, thầy thường đưa cho tôi đọc trước. Thầy bảo tôi là người sành văn; tuy viết đôi khi còn mắc lỗi về câu, nhưng bù lại, tôi hay có những ý tưởng lạ. Mà văn chương thì luôn cần những ý tưởng như thế......
Ở nước Nhật, Mùa lá xanh lá vàng lá đỏ Lá cỏ cây tự nhiên hóa thành hoa Người già bỗng rộn ràng như trẻ nhỏ Lữ khách ngỡ ngàng tưởng ở trong mơ...
Vừa bước lên xe buýt Thấy hai bà nhàng nhàng Giành ghế ngồi, rõ mệt! Mồm choảng nhau oang oang... Lơ xe quá ngỡ ngàng Chưa có cách phân xử...
Lang thang phố ban trưa Đếm lá vàng rơi rụng Phượng rực trời, và màu tím bằng lăng. Xao xác thời gian giọt nắng rơi vàng. Gợi nhớ hè xưa... góc quê nghèo trưa vắng!!...
Bạn ở quê ra phố Biết bao nhiêu ngỡ ngàng Người ở phố đón bạn Nhà chật lòng thênh thang Tuổi bốn mươi qua rồi Gặp nhau còn ríu rít Chuyện xa gần tíu tít...
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!...
Ngắm hoa mà thấy ngỡ ngàng. Ta đang nương vịn dịu dàng của hoa. Tinh khôi trong trắng ngọc ngà. Bao giờ mới được như hoa… bao giờ!...
Có những lần trở lại thăm đất quê Dáng hoa xưa tìm về trong ký ức Người xinh tươi một thời chung trường lớp Đoá hoa xinh vừa chớm tuổi trăng tròn. Nhỏ nhắn hồn nhiên duyên dáng dịu hiền...
Đường xưa, lổn nhổn, đá xanh Ngóng đèn phố thị, cũng thành ước mơ. Con sông Tiên Thủy bao giờ, Mười hai bến nước, ai chờ đục trong? Thương cây dừa nước, bên sông...
Bất ngờ mình gặp lại nhau Giữa một đám cưới cô dâu người làng Hình như còn chút ngỡ ngàng Hình như còn chút bẽ bàng chưa tan Thôi thì chạm phải trái ngang...
Đầu Hè năm 1976, tôi có kỷ niệm khó quên với Bùi Thị Biên Linh, khi đạp xe về tận nhà tìm gặp và chọn Linh về lớp đào tạo, bồi dưỡng các em học sinh có năng khiếu sáng tác văn học của tỉnh. Đây là trại viết do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức, mang ý nghĩa đầu tiên trên cả nước....
Phố Hà Nội âm thanh mùa nắng nóng rân ran xóc ốc tiếng ve ẩn vòm xanh hàng sấu hàng me người cao tuổi lắc đầu: ồn ã! Bỏ quên chính mình ngày xưa, vội vã...
Ước gì mưa bụi rây rây, Sân rêu lấm chấm, cỏ cây cựa cành. Ước gì chút chút mong manh, Làn hương ấm, chút ngọn ngành, yêu yêu. Ước gì xúng xính áo điều, Vài chiếc pháo chuột, những chiều Ba mươi.......
Một lần ngồi trong công viên, con gái mình nói rằng, cái môn nó sợ nhất, vô tích sự nhất, không biết học để làm gì là môn Văn. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình và lí nhí: "Con nói thật, Ba có buồn không?"...
Ve vẫn kêu ran, trong vòm phượng xanh me. Màu đỏ chói, hắt nắng trời bức bối. Nhân Gian đợi, cơn mưa ngàn năm tuổi. Bạch Vân kia tụ một đóa tụ ngang trời......
Em có về tìm lại dấu xưa D1 thân thương, một thời trẻ dại Một thời Me Xanh, một thời thân ái Bốn năm qua ta gửi lại nơi này! Em có nhớ về Ngày ấy, nơi đây Lớp chúng mình Bốn Mươi Sáu đứa...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!