- Sáng tác mới
Một bàn tay vuốt chạm vào vũ trụ Vòm Thái Hư tròn trịa quay đều Bàn tay đẩy vào màu thanh xanh xao Tất cả trong veo thành ánh sáng Quả cầu Thiên Hà, chòm chòm sao sáng...
Người ta câu cá câu tôm Riêng anh có thú câu lươn mới kỳ. Chiều chiều xách giỏ anh đi Hỏi anh...? Anh chỉ cười khì: Cho vui...!!! Hôm nào cậu rảnh ra chơi...
Gió tháng bẩy lạnh nghĩa trang liệt sĩ Những đoàn binh mặc áo trắng mây trời Đất không nói chỉ khói hương đang nói Đỏ ngàn năm máu đổ mỗi phận người Lính công binh khi mở đường qua suối...
Mẹ cha giờ chín tầng trời Chẳng nghe được tất cả lời khấn đâu Các con ở lại với nhau Trong nhà kim chỉ có đầu có đuôi. Anh em chín bỏ làm mười Cái danh, cái lợi nhất thời mà thôi...
Dung dăng Xuân dạo Bờ Hồ Lơ ngơ như đến Thủ đô lần đầu Ngắm nhà Thuỷ Toạ phía sau Tháp Rùa in bóng qua cầu Ngọc Sơn Vẫn còn nhiều chỗ xem hơn...
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Ông là người thầy đầu tiên dạy tôi cách làm thơ, thơ cần phải sử dụng nhuyễn ngôn từ, nhạc điệu, hình ảnh và phải có cảm xúc. Ông là người đã đưa tôi đến với trại viết thiếu nhi cách đây nhiều năm....
Từ tầng rất cao, ạt ào gió thổi, Sông Sài Gòn như kênh chật chội, Những chiếc tàu nặng nề mệt mỏi, Những dòng người nườm nượp qua cầu......
Hôm kia có còn không Mà hôm nay đã tới Hôm qua em đi đâu Để mây chờ gió đợi Có còn không người gọi Nước qua cầu ngừng trôi Hỏi ngày chìm đêm nổi...
Kho tàng văn học dân gian thông qua truyền miệng, đi qua các thời đại mà tạo nên những vỉa tầng địa chất của lịch sử văn hóa loài người. Đó là kho tàng phong phú, quý hiếm, cho ta nhận biết được một cách chân thực những gì nhân loại đã đi qua, đã tạo dựng....
Nhiều lúc nghĩ đời buồn như lá rụng Gió triền sông cuốn lá cuối phương trời Trong thất vọng đôi khi lòng tự hỏi Có gì sai mà chẳng được thành công Rồi chạnh lòng ta lại hỏi với sông...
Một ngày tòa mệt mỏi Đêm làm một giấc say Mơ một cơn mơ đẹp Tự nhiên mình biết bay Cứ giang đôi cánh rộng Bay qua phố qua làng Đất nước thanh bình thế Ngát một màu mênh mang...
Nhớ câu giã bạn anh tìm về nơi ấy Về lại hội Lim nghe câu hát ân tình Mong được gặp em trong đêm hội quê mình Được nghe em hát, người ơi người ở...
Sài Gòn mưa sa, Sài Gòn bừng nắng Tháng tư qua đợi đỏ mắt tháng mười. Mùa nhớ thương giang tay chờ thương nhớ Em thương anh, sông thương bến Nhà Rồng....
Thời học sinh chắc ai cũng biết mấy câu thơ của Nhà thơ Nguyễn Bính: “Cái ngày cô chửa có chồng Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa Lối này lắm bưởi nhiều hoa...
Thương em Thương em biết mấy Áo cơm tối mịt cả ngày Thương em Thương em nắng cháy Đêm dài ngủ với thơ ngây...
Trong những năm tháng học trò, tôi và bao bạn bè thuộc nằm lòng câu thơ của nhà thơ Bảo Định Giang: “Tháp Mười đẹp nhất hoa sen Việt Nam đẹp nhất...
Thương em Thương em biết mấy Áo cơm tối mịt cả ngày Thương em Thương em nắng cháy Đêm dài ngủ với thơ ngây...
Đã lâu rồi gã không viết. Gã chán cho cái nàng Cô vít chết tiệt, chán cho cái đầu đặc như củ Đậu của gã. Chả là ngày bé gã dốt đặc cán mai, viết văn tả cảnh cứ như là dùi đục chấm mắm cua,...
Cha mẹ sinh đàn con thơ dại Nuôi lớn khôn, giỏi gái tài trai Rừng cây hy vọng tương lai Hoa thơm trái ngọt mai này tuổi cao Giấc mộng thực, ai hay mơ hão...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!