- Sáng tác mới
Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện có thật…Một ngày kia, căn bệnh ung thư quái ác đã cướp mất sinh mệnh của một chàng trai trẻ. Bạn bè anh, những người thân yêu của anh điều tiếc thương anh....
Đã có nhiều người hỏi tôi: Sao anh không sống ở Hà Nội mà viết nhiều về Hà Nội đến thế. Đúng thế! Hà Nội với tôi là những kỷ niệm khó quên của thời thơ ấu....
Lần đầu tiên Thiện bị gọi là hâm khi hắn học năm thứ nhất đại học. Lần ấy hắn không làm được bài thi hết môn môn Đạo đức học. Thấy hắn ngồi đực ra, bạn bè chép bài ném sang cho hắn, thế mà hắn chẳng thèm nhìn, tự đánh vật với đề bài. Hết giờ thi, hắn nhận được câu chửi: “Thằng hâm!”....
Do địa hình dốc đá và khí hậu nghiệt ngã, việc di chuyển từ nơi này đến nơi khác trên cao nguyên Tây Tạng là vô cùng khó khăn. Hơn nữa, các vị đại sư lại thường không ở một nơi nào cố định. Họ đi lại hành pháp từ chùa này sang chùa khác...
Tôi yêu hoa loa kèn từ lần đầu tiên thấy nó, ở nhà một người bạn. Ấy là lúc tôi khoảng 17 – 18 tuổi, cái tuổi đầy mộng mơ. Cái vẻ đẹp vừa kiêu sa, vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, vừa mỏng manh làm tôi ngây ngất. Cô bạn bảo: đây là hoa loa kèn, chị gái của mình đã mua nó từ Hà Nội...
Ngày thanh minh con về thăm cha Khuất nẻo đường, cuối làng, cuối bãi Cha nằm đó mặc thời gian mê mải Mặc cho con mãi gọi: Cha ơi!...
Có một người thợ điêu khắc nọ rất thích theo đuổi những xu hướng mới mẻ nhất trong thế giới nghệ thuật. Anh thường nặn các bức tượng yêu ma quỷ quái. Khi thời gian trôi đi, anh thấy rằng gương mặt mình đã ngày càng trở nên xấu xí hơn....
Thôi đừng hờn dỗi làm chi Đường trần duyên nợ đến đi vô tình Một lần vướng lúm tiền xinh Mấy đời ngồi gỡ cái tình đa đoan....
Tương truyền, một vị Bồ Tát tới một làng nọ tra xét các việc thiện ác, đã hóa thành một người ăn mày mắc bệnh hủi. Dân làng lúc đó đang vào hội làng; họ ăn uống linh đình nhưng không hề bố thí cho người ăn mày này một chút gì, trái lại, còn lăng nhục thậm tệ, chế nhạo chửi rủa, đuổi đi....
Tôi muốn viết về Châu La Việt với tất cả lòng kính trọng và ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ về tài năng, nhưng hơn hết là kính trọng, cảm phục tấm lòng cao đẹp của anh dành cho cuộc đời, cho gia đình, đồng chí, bầu bạn. Những ký sự chân dung nghệ sĩ trong “Giai điệu mùa đông” và“ Vầng mây trắng vẫn bay về”...
Có một lần, tôi nói với Tình yêu của tôi rằng: đọc thơ của Hồng Oanh, em thấy mình ngộ được nhiều điều; và cũng biết nên quên nhiều điều. Bởi nó luôn xoay quanh ba chữ mà tôi thấy mình cần buông bỏ nếu muốn là người thực tu. Có người nói thơ của Hồng Oanh giống thơ Hồ Xuân Hương. Tôi thì không thích......
Trong những năm tháng trên đời, hẳn ai cũng mong có được một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng thật chẳng dễ dàng để có được một cuộc sống mà từng giây từng phút đều ngập tràn tiếng cười vui. Bởi cuộc đời cũng như bản nhạc với đầy đủ nốt thăng nốt trầm, giống như dòng sông kia, có khúc bồi, có đoạn lở, có......
Một người uyên bác đã bảo tôi, “Bí mật để sống lâu là cười thường xuyên.” Không may lúc đó tôi đã quá trẻ để mà hiểu được những ý nghĩa sâu sắc của lời bình luận đó. Sau khi lớn lên, tôi dần dần nhận biết rằng mọi người đều có nỗi lo lắng, thất vọng, và ngay cả những kinh nghiệm đau khổ. Thật không......
Chùa Keo nằm trên đất thuộc xã Duy nhất, huyện Vũ Thư tỉnh Thái Bình, có tên chữ là Thần Quang Tự, được xây dựng từ 1630 đến năm 1632 theo phong cách kiến trúc thời Lê. Nhưng, lịch sử của ngôi chùa lại có bề dày đến hơn chín thế kỷ. Theo “Không Lộ Thiền sư ký ngữ lục,” năm 1061, Không Lộ dựng chùa......
Cổ nhân dạy rằng “Sống và chết là do bởi số mệnh; giàu có và quyền cao chức trọng là được định bởi trời đất”. Vì thế, mọi việc trong đời sống, đã có luật của tự nhiên. Những lo lắng của người đời là từ sự quan tâm của họ về được và mất hay hờn ghét từ một vấn đề nào đó. Vì thế người đời mất sự bình......
Khuya. Trà nhích lại gần tôi vì đêm thu bỗng trở lạnh. Có tới hàng chục năm xa, tôi và Trà mới gặp nhau trên mảnh đất làng mình. Vui quá, chúng tôi nằm bên nhau trong căn lều của “ông Phác vó bè” nghe ông kể về làng Râu, về những chuyện đầu cua, tai nheo, trên trời dưới biển.- Ngủ đi - Lần thứ ba......
Không phải tất cả nỗi đau đều có thể nói rõ ra, con người lâu dần rồi cũng thành quen với nó. Không phải tất cả mọi uất ức đều có thể tâm sự ra, tự nghĩ thông suốt ra rồi thì tự khắc sẽ nhẹ nhõm. Năm tháng giống như một ngọn lửa, gặp phải mạt cưa thì sẽ bùng cháy, gặp phải nước lạnh thì sẽ bị dập......
Tôi xin kể lại một câu chuyện có thật để bạn đọc cùng suy ngẫm về hai chữ nhân duyên. Có câu rằng: Người ta đến với nhau trong cõi đời này là bởi tiền duyên từ kiếp trước. Nghe ra thì có vẻ khó tin, nhưng những điều tai nghe mắt thấy như thế này sẽ làm cho người ta dừng bước và tự hỏi mình là ai và......
Người xưa dạy: Biết người không cần phải nói hết ra, nói hết ra tất không có bạn. Trách người không cần truy tận, truy tận người tất tránh xa. Thực ra, bất luận là làm người hay hành xử thì cũng phải học cách để giành lại cho người khác một đường lùi....
Vẫn là buổi chiều xuân chợt nắng, chợt mưa. Và lòng người cứ ngập tràn niềm thương nỗi nhớ vỗ về nơi cõi thế. Một cảm giác rất lạ, không giống những chiều tháng 3 của những ngày xưa tháng cũ. Bỗng dưng thấy thèm được ngắm nhìn những vạt nắng vàng mơ lung linh lung linh nơi mắt hồ sóng biếc....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!