- Sáng tác mới
Chẳng có lúc nào tôi không nghĩ về em Quả thực là như vậy Bắt đầu từ buổi ấy Tôi mê man yêu một người yêu Chẳng dễ dàng đâu dù nhiều sớm nhiều chiều Mà quên được phút bên nhau em ạ...
Những nhánh hoa dịu dàng, Rải cánh mỏng như lụa xinh trên cỏ Trong thì thầm tiếng gió, Gọi mùa sang.... Tháng Ba ngọt ngào như một tấm khăn choàng Sắc hồng, tím bay theo làn tóc mỏng...
Đi qua một giọt mưa xuân Chồi non thức dậy bâng khuâng đầu cành. Đi qua một ngọn gió lành Nắng trưa oi ả cũng thành dịu êm....
Mấy ngày nay mình xem lại bộ phim Noah. Bộ phim mà mình nghĩ có lẽ nếu ai theo đạo Thiên Chúa đều biết. Bộ phim kể về trận đại hồng thuỷ xảy ra đã lâu rồi, được an bài thành một kiếp nạn to lớn đối với con người vì những tội nghiệp mà con người gây nên. Tuy nhiên, trong nhân gian lại có một người mà......
Đừng trách tôi khi nói về quê cứ kể mãi chiếc cầu tre nhỏ đến Thuận Vy bỗng lòng đầy nhớ chiếc cầu tre nối những vườn cây Nhớ vô cùng những năm tháng thơ ngây mỗi phiên chợ ra cầu đón mẹ thúng đội trên đầu nặng thế tay vịn cầu tay mẹ dắt tôi sang...
Người xưa dạy: Biết người không cần phải nói hết ra, nói hết ra tất không có bạn. Trách người không cần truy tận, truy tận người tất tránh xa. Thực ra, bất luận là làm người hay hành xử thì cũng phải học cách để giành lại cho người khác một đường lùi....
Một ngày điển hình của tháng Ba. Chẳng hiểu đất trời nay đã đổi thay hay lòng người thấy khác. Buổi sáng, vẫn là mưa khe khẽ buông lơi, như mơ hồ, như chưa từng được gọi tên mưa phùn của mùa xuân. Gió nhởn nhơ, nhẹ nhàng như hơi thở, nhưng vẫn đủ trải nghiệm để tránh chạm vào tâm tư của một người......
Tháng Ba cây gạo đỏ hoa Nhớ ngày theo mẹ cùng tra hạt vừng Đôi chân chạy nhảy tưng bừng Nhẹ nhàng mẹ bảo con dừng đi con. Nghe rồi vẫn chạy lon ton Ngúng nga ngúng nguấy mắt tròn ngây thơ....
Chuyện xa lắm. Ngày ấy, thuở còn mồ ma giặc Pháp, dân Tẩm Thượng bảo nhau. Thằng Hỳ sinh ra, được thả về sống ở Gò Bơn này là do ông trời đã bày nên trò ấy. Hỳ họ Vũ, tên thật là Tiếu. Tiếu là cười. Hỳ là âm thanh của cái cười. Cũng là cười! Sự ăn khớp của Hỳ từ vẻ mặt, nét nhìn, giọng nói, tất......
Thế rồi năm tháng rời xa,Ngỡ nhanh như chớp mắt ta, Cả lúc buồn hay vui vẻ, Cũng trôi về chốn bao la. Những người mà tôi yêu quý, Đã đến và đã biệt ly, Mà thế giới đâu ngừng lại, Chúng ta cũng thế vẫn đi....
Tôi chưa một lần đến được Hoàng Hạc Lâu, Hàn San tự, hay các địa danh nổi tiếng của đất nước Trung Hoa có 5000 năm văn hiến với bao nhiêu những giá trị mà đến nay vẫn làm hậu thế kinh ngạc … Nhiều lúc, nhìn qua các tranh ảnh ở trên mạng, nhìn những địa danh mà mình muốn tới, cảm giác cứ như là đang......
Trong cuộc sống thường ngày, nếu chúng ta không có quy tắc hay lý tưởng để theo, chúng ta sẽ dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường và thuận theo ham muốn. Do đó chúng ta có thể sống cả trăm năm mà vẫn không thể nhận ra bản ngã chân chính của mình. Chúng ta có thể trông mạnh mẽ ở bên ngoài, nhưng thế giới......
Vẫn là buổi chiều xuân chợt nắng, chợt mưa. Và lòng người cứ ngập tràn niềm thương nỗi nhớ vỗ về nơi cõi thế. Một cảm giác rất lạ, không giống những chiều tháng 3 của những ngày xưa tháng cũ. Bỗng dưng thấy thèm được ngắm nhìn những vạt nắng vàng mơ lung linh lung linh nơi mắt hồ sóng biếc....
Cái tên Shangri-La lần đầu tiên được nhắc tới là năm 1933 trong cuốn tiểu thuyết “Chân Trời Đã Mất” (Lost Horizon) của tác giả người Anh có tên là James Hilton. Có hay thật không một miền đất như vậy, nơi con người sống hạnh phúc vĩnh viễn cùng trời mây, núi non và cây cỏ, hoàn toàn toàn tách biệt......
Mây nhẹ trôi, chiều còn vương chút nắng qua khung trời lãng đãng một xa xôi Ngày qua rồi, chỉ còn đêm ở lại... Chút bồi hồi sao chẳng thể gọi tên....
Tím mấy con đường Hoa phượng tím Màu nhớ thương, tần tảo, thủy chung Đà Lạt tháng nao rồi còn lạnh Đèo Prenn Tím mấy khúc mù sương...
Cát li ti mà cát thành cồn cát Cát xốn xang, cát mặc sóng xô bờ Cát ngậm nắng, cát phơi mình bỏng rát Trắng muối chân trời sắc cát hư vô...
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 일망타진(一網打盡 - nhất võng đả tận). Ở đây, nhất - một lần, võng - lưới, đả - đánh, tận - hết sạch. Ý câu này là quét sạch bằng một mẻ lưới....
Cuối xuân thời tiết ẩm ương quá. Mưa vừa mới lây rây rắc bụi se se lạnh thế mà chỉ lát sau trời đã hưng hửng nắng, hiu hiu gió ấm. Thiên nhiên vừa nồng nàn tinh khôi vừa nhạt nhòa sương khói khiến cho lòng người lúc vật vã suy tư khi lại tĩnh lại trong trẻo ngây thơ như giọt sương mai buổi sớm. Chợt......
Chẳng có gì để ngạc nhiên hơn Khi em đến chùa Keo vào buổi xuân sớm ấy Gác chuông trầm trong làn nắng mới An nhiên này cũng đã ngàn năm....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!