- Sáng tác mới
Tôi giờ đã khác tôi xưa Đôi khi hoang tưởng mình chưa chạm già Trái mãng cầu gọi quả na Tháng hai âm tới có là ba dương...
Chẳng là biển của ngày xưa Chẳng còn núi đợi sóng xô giận hờn Cát Bà chiều biển buồn hơn Gió cô đơn, sóng cô đơn dội về....
Cánh chim vỗ Lạc cánh chim Tim ai đập Loạn nhịp tim ai rồi Ai bổi hổi Ai bồi hồi Ai nằm thì ngả Ai ngồi thì nghiêng...
Chí làm trai dặm nghìn da ngựa, Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao. Giã nhà đeo bức chiến bào, Thét roi cầu Vị, ào ào gió thu....
Mỗi lần mở YouTube nghe nhạc, nghe dân ca gã lại nhớ tới Nàng, nhớ bài dân ca quan họ em hát ngày ấy. Nàng không đẹp, có cái miệng hơi hô một chút nhưng eo thon và một đôi mắt đẹp như mắt nước hồ thu đúng như tên Thu Thủy của Nàng....
Một lần, “cơn gió ham chơi” là tôi vô tình lạc vào vườn ký ức, bất ngờ bị nỗi nhớ gọi tên. Thế là lại có cớ để nói về cái nhớ, cái quên của bản thân mình. Và đây là một nỗi nhớ có tên. Nỗi nhớ có tên là một bài thơ tình đầu tiên tôi viết năm tôi 18 tuổi....
Mùng 9 tết rồi. Đào quất đã hoàn thành nhiệm vụ quay lại kiếp luân hồi. Sáng nay, còn tấm bánh chưng của nhà gói lấy. Bánh ngon quá. Mùng 9 rồi vẫn dẻo vẫn thơm....
Năm xưa đan áo tặng người Tay đan lòng nhớ, người thời biết không Hỏi Thuyền còn nhớ Bến sông Hỏi Xuân còn nhớ mùa Đông năm nào...
Nhớ ngày xưa thời sinh viên ngồi một mình say mê khúc: “Nắng có gầy bằng...” . Nhạc Trịnh mê hoặc như cánh bướm Trang Chu. Càng không giải mã được càng hát như để khoe bản sự của mình. Sau này, đi vào Đại Đạo, trở thành một lạp tử trong nó thì thấy những lời Lão Trang nghiêm túc phi thường, thực tế......
Một thời đất mẹ bên sông Phù sa nhuộm đỏ, mênh mông bãi bồi Bao năm nay đổi thay rồi Chỉ dòng sông mẹ muôn đời vẫn trôi Bến nay lạnh lẽo thưa người...
Ta run rẩy trước khúc giao mùa đang tới vẫn khoác lên mình áo xanh xa sâu thẳm Ta lười biếng tìm bình yên nơi góc hẹp man mác bồi hồi theo từng nhánh cỏ may...
Trong sáng tác văn học việc chọn từ ngữ chuẩn xác và thích hợp để thể hiện đúng ý mình, đúng niêm, đúng luật, đúng cách hợp vần, đúng điệu phối thanh... luôn được người viết coi trọng. Nhiều điển hay tích lạ xưa nay kể rằng không ít nhà văn, nhà thơ đã phải lao tâm khổ tứ, vò đầu bứt tóc, thậm chí......
Ban mai hiền như một nhành hoa vẫy Nắng vàng chanh lan trên đám cỏ xanh Thu chưa về, Hạ vẫn kịp vẽ tranh Tường Vy đỏ, khoảng trời xanh tha thiết....
Sông quê tựa dải lụa hồng Thuyền ai một mảnh trăng cong hững hờ Cải vàng giấu nỗi buồn mơ Dâu vồng sóng biếc đôi bờ xôn xao....
Thêm một ngọn gió đùa trên thảm cỏ xanh. Nắng chợt hửng, giọt sương đêm bớt lạnh. Tiếng chim hót cuối con đường lanh lảnh. Dắt ta vào ngày xanh.Phía dạt dào là nỗi nhớ anh. Tung như sóng, chẳng ngừng như gió....
Chẳng là biển của ngày xưa Chẳng còn núi đợi sóng xô giận hờn Cát Bà chiều biển buồn hơn Gió cô đơn, sóng cô đơn dội về....
Sinh thời đũa đã có đôi Một ai ra ngõ bồi hồi đợi trăng, Nguyệt tròn bởi tại đêm rằm Đầy vơi mảnh ghép đâu nằm kề bên...
Khi gặp cái nhìn chan chứa từ anh Đốt ánh mắt em cháy thành ngọn lửa Em hiểu rằng tuổi thơ em không còn nữa Và những gì ai biết được sẽ mất đi....
Nói về Thơ Đường, có thể thấy ngay đó là sự sáng tạo tuyệt vời về ngôn ngữ. Bởi thơ Đường là ý tại ngôn ngoại, là thơ ít lời mà nhiều ý, ý ở ngoài lời. Mỗi bài thơ giống như một bài toán ngắn gọn nhằm giải đáp một vấn đề xã hội nào đó....
Với Lịch sử Không có điều giả định! Cái phải xảy ra Như đã xảy ra rồi. Lịch sử là tấm gương phản chiếu cuộc đời Cuộc đời có thể đổi thay Nhưng lịch sử thì không thay đổi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!