- Sáng tác mới
Cuối năm 1970 khi ấy tôi 4 tuổi. Bố tôi sau một trận bệnh nặng(sau này khi học ngành Y tôi nghĩ đó là do viêm gan A, bố đi an dưỡng 2 tháng rồi nghỉ hưu sớm khi mới 57 tuổi....
Phố dừng lại trước đỏ đèn tín hiệu Hối hả vội vàng xe kịp giữ vòng trôi Có ngơi nghỉ thở phào chân mỏi mệt Có chờ mong rạo rực đếm không lời Trời đất giao hòa hết trưa chiều lại tối Xoay chuyển luân hồi là vũ điệu thời gian...
Mồng tám tháng ba anh ngập ngừng trước cửa Bông hồng nhung lóng ngóng trên tay Mẹ dặn đừng lo, đừng xấu hổ Cô bé nhà bên vốn dĩ hiền hòa Tuổi mười ba vẫn thường nũng nịu...
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu,...
Những ngày ngược hơi may gió bấc lạnh thấu xương trên cao nguyên Đồng Văn tôi bỗng nghe tiếng khèn người trai Mèo gọi bạn đặc quánh lại như tiếng người đàn bà kêu trong đêm Cà Mau...
Hương Sầu Riêng thả phấn, Thơm vàng ươm giấc mơ. Có những chú cá nhỏ, Đớp sóng cùng nô đùa .. Hai vợ chồng ngỗng trắng, Trắng phau một góc bờ. Hai chú chó nằm cuộn, Dưới gốc dừa ngu ngơ....
Em thich về quê cùng cây cỏ Một mái nhà xinh ngõ thật sâu. Vườn thơm hoa Ngâu Chè xanh mẹ ướp. Nước trong lành, em rót mời anh. Mắt long lanh một bầy chim sẻ nhỏ....
Người xa làng khao khát duyên nợ phiên chợ quê bột ngũ sắc tò he hiện dần trang ký ức, Quê Xuân La, Phương Dực đất Kẻ Chợ Phú Xuyên nghìn năm sau bỏ quên...
Hình như có một con đường xưa cũ Xuyên hương đồng cỏ nội tới thung sâu Hình như có một dòng khe nước nông sâu Khe khẽ rì rầm hát cùng hương sắc Hình như có đôi tình nhân nhìn sâu mãi vào trong nhau ánh mắt...
Chiều nay đám cưới người ta Nhà trai nhà gái gần xa đủ đầy Rượu cưới uống cạn ba ngày Em không còn nhớ mình say mấy lần Tiệc vui đến mấy cũng tàn...
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình....
Dì tôi nhớ U, nước mắt lăn gò má. Chợ đã tàn, người về muôn ngả, Chỉ ngõ nhà ta vẫn bặt bóng hình. Hay là U còn vội ghé đồng xa Thăm ruộng lúa chiều qua mình cấy. Hàng nối hàng, mạ non dầy dậy....
Út phải về trước Trong lòng vẫn ước Tiếp tục du ca Mà đành chia xa Mắt ướt lệ nhoà Ngắm nhìn ảnh mãi Rất nhớ nhà mình Các Búp đều xinh Lung linh tỏa sáng Đây chị Búp Dứa Chăm sóc cả đoàn Chuyên gia an toàn Lo toan thầm lặng Còn đây chị Ba Biệt danh Búp Mỡ Luôn luôn trăn trở Nhắc nhở......
Bà mất mùa mưa bão Những cơn giông dầm dề Mưa thối trời ngập đất Mây xám dài lê thê Ngoài biển Đông siêu bão Dồn nước lên thượng nguồn Rừng hết cây trơ trọi Nước truy bức kiếp người ......
Một lần nghe kể về vướng mắc của người bạn, tôi đã tìm cách an ủi rằng: sống với nhau mà không có niềm tin yêu thì khổ lắm. Để động viên bạn, tôi đọc một đoạn thơ trong bài “Ngày về không xa” mà tôi viết sau khi nói chuyện với tình yêu của mình...
Tôi đã đọc khoảng 500 tập thơ cổ kim Đông Tây, hiện đại, hậu hiện đại, đương đại đủ cả. Năm 2015 khi được chị tặng tập thơ này, tôi chăm chú đọc ít nhất là không bỏ sót từ nào. Tuy nhiên ấn tượng chung là khó nắm bắt. Rất nhiều những cái khác trong cách thức diễn đạt, ở ngay đơn vị từ, cụm từ....
Một ngày thu nắng Chấp chới những cánh chim xa Về nguồn cội Đất cha vạm vỡ luống cày Sông mẹ căng sóng Lúa non ngậm đòng Những mái tranh thơm mùi nhung nhớ Chim về xây tổ...
Người ấy ra đi để nỗi buồn Tôi về thương nhớ mãi không thôi Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi Đêm về sương đọng, ướt bờ mi Ngày ấy người đi chẳng nói gì...
Em nhặt nắng, lục tìm trong ký ức Gió mùa thu, xao xác lá bên thềm Vài vì sao chớp nháy, khoảng trời đêm Con đường vắng, trong nghẹn ngào ký ức...
Đò ơi vắng bóng đã mấy thu Mấy thu buồn tủi dưới sương mờ Bến cũ âm thầm xơ xác gió Sông xưa heo hắt mịt mù mưa....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!