- Sáng tác mới
Sao ngày Quốc tế đàn ông Phố phường vắng vẻ chẳng bông hoa nào Không nghe nửa tiếng lao xao Thì thầm thơ mộng chúc nhau an lành Nhân gian như một bức tranh...
Đồng hương gặp ở nơi này. Mà nghe chua xót... đắng cay bội phần. Chào nhau...trong nỗi âm thầm... Nén nhang nối giữa hai phần âm dương... Khấn người...người cứ lặng im....
Nhìn lá rụng, ta lại nghĩ về mùa Thu, mùa giúp ta hiểu nhân sinh vốn là cái gì. Những chiếc lá xanh mướt, một thời căng tràn sức sống trong những ngày nóng bỏng giờ đang cạn dần sức sống, chuyển vàng, chuẩn bị kết thúc một mùa trong năm....
Giá mà nói được với nhau Một câu, dù chỉ một câu giã từ Làm sao gỡ được bây giờ Người ơi, bao sợi tơ vò tim tôi...
Sinh thời, vốn coi trò như con, mỗi khi viết xong một truyện ngắn, thầy thường đưa cho tôi đọc trước. Thầy bảo tôi là người sành văn; tuy viết đôi khi còn mắc lỗi về câu, nhưng bù lại, tôi hay có những ý tưởng lạ. Mà văn chương thì luôn cần những ý tưởng như thế......
Kín trời mây phủ mưa giăng Thương nàng Chức Nữ lệ tràn trời thu Ngân hà xa cách đôi bờ Yêu thương dồn nén vỡ òa ngày đêm Thấy đời chợt xót xa thêm Đường tình duyên phận chẳng bằng Ngưu Lang...
Bỉ dực điểu là loài chim trong truyền thuyết sinh ra chỉ có một bên mắt, một bên cánh. Bởi vậy, Bỉ dực điểu không thể nhìn rõ, và không thể bay được. Thế nên, nếu nó phải sống chỉ với một bên mắt, một bên cánh cho đến lúc chết thì quả thật nó là loài chim có mệnh số quá ư bi ai......
Đào được sáu mét đất đá mới tới đất sét. Từ đáy giếng, Tì bỗng hét lên: "Cho tao lên, Sáng". "Có ngay, có ngay. Gớm làm như bắt được vàng không bằng. Nào... Bám chặt vào", Sáng nói và gồng người quay tay tời....
Có thể đấy là một sự thật. Người ta xì xào với nhau đó là một chuyện lạ. Tiền không phải từ trên trời rơi xuống. Việc người ta từ bỏ tiền quả là một chuyện khó tin. Vậy mà ông Quang lại dám cả gan từ bỏ tiền. Hình như vì danh. Còn nghe phong thanh, thì vì một người đàn bà!...
Cho đến bây giờ anh Cu Mão vẫn chưa hoàn hồn. Anh bị kiện, bị kết án và vào tù nhanh đến mức không ai ngờ lại như vậy. Tang vật sờ sờ ra đấy, có trời mà cãi. Anh oán trời không có mắt, có miệng. Anh Cu cố ngủ. Cũng lạ, khi còn ở nhà, cứ buổi tối là mắt anh đã díp lại....
Một cậu ăn mày đã ăn xin đường phố để sống suốt hơn 30 năm vốn là một người bị bệnh bại não bẩm sinh bị đuổi ra khỏi nhà từ nhỏ. Cậu ta có thể nghe, tư duy bình thường nhưng lại không thể truyền đạt điều đó cho người khác, do vậy, ngoài khất thực ra, cậu ta chẳng làm được gì khác....
Lịch sử Trung Hoa hầu như có mọi cung bậc của thế giới con người vốn Mê, vốn đa đoan. Có Hỷ, Nộ Ái, Ố; có anh hùng, quân tử và những kẻ lưu manh đốn mạt; có những vị Minh Quân chói ngời và có những tên Hôn quân, bạo chúa......
Mùa xuân đang về với Miền Đông Nam Bộ. Những vườn điều đã bắt đầu lác đác chín, quả đỏ, quả vàng xen lẫn những chùm quả còn non. Mùi hương điều hăng hắc, thơm thơm lan tỏa trong gió nhẹ. Lúc này, tiểu đoàn 168 giải thể chỉ để lại đại đội 10 bộ binh và C15 Đặc công,...
Trước ngõ nhà tôi trồng một khóm tre đằng ngà. Vừa làm cảnh, vừa lấy bóng mát. Từng đàn chim sẻ kéo nhau về đậu kín trên các ngọn cây. Chúng líu ríu gọi nhau, cãi nhau chí chóe. Nghe như một bản nhạc của sự sống vậy. Tôi có thói quen, vào những lúc thư nhàn,...
Vu lan là dịp để các con cháu báo hiếu ông bà cha mẹ. Lễ vu lan được diễn ra suốt từ đầu tháng cho đến rằm tháng bảy. Nhà tôi cũng lễ phả độ trên đền mẫu, trên chùa, cúng trong nhà mình, nhà chồng, bên nội ngoại rất thành kính trang trọng....
Lê đã quyết định trở lại đơn vị sớm. Mặc dù y lệnh chưa cho phép nhưng ruột gan Lê cồn cào khi nghĩ đến bao đồng đội còn nguy nan ngoài chiến hào. Những ngày này, thêm một tay súng là đồng đội có cơ may bớt máu chảy đầu rơi. Dạ Thủy tần ngần khi nghe Lê nói về quyết tâm trở lại mặt trận....
Một bờ dậu thưa, có dây bìm bìm nở hoa tím tím. Mảnh sân nhỏ có vại nước hứng mưa và chiếc gáo dừa như vừa có ai múc nước. Cái bếp nhỏ, làn khói thông thả bay lên mang theo mùi thơm của niêu cá kho tương. Lui cui bóng mẹ giữa những mớ rau xanh ngắt, mớ tôm tép lao xao trong chiếc rá tre…....
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!...
Mình cứ tưởng chỉ có học sinh ở Bến Tre nơi mình dồn hết nhiệt huyết cho một thế hệ mà mình gọi là "thế hệ vàng" là còn nhớ thầy. Những học trò ấy đa số giờ đây thành đạt. Mình không đánh giá bằng tiêu chí của người thường thời Mạt Pháp, thời Tận......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!