- Sáng tác mới
Tuổi già hạnh phúc nhất Có một người bạn đời Nguồn an ủi lớn nhất Dành cho bạn cuối đời...Khi đó các con cái Tất cả đã trưởng thành...
Tháng Tư- Mưa đón Hạ Sấm chớp rạch ngang trời! Thằng cháu tôi sợ quá! Vì tiếng sét rợn người... Cháu khiếp đảm gào khóc Cuống cuồng túm lấy bà! Bà vỗ về,săn sóc "Chuyện bình thường thôi mà!" Cháu ôm bà thật chặt!...
Đừng lấy người chỉ biết Quan tâm chuyện hỏi han: "Em đi về có mệt?" Ốm đau, đã thuốc thang?"... Bạn nên yêu và lấy Người chỉ ánh mắt nhìn Biết cần làm gì đấy Cho "một nửa " của mình......
Đã hẹn cùng em đến hội Tháng Ba - lúa mướt xanh đồng Có gì làm ta bối rối Nắng say men nắng ửng hồng Có niềm vui nào đọng lại Cho em lạc giữa mùa Xuân...
Dâm Đàm mặt nước Mù Sương bốn mùa bảng lảng khói hương bốn mùa Mảnh mai dưới mái cổ xưa hình như có dáng người vừa bước ra...
Sau khi Phật nhập Niết bàn chừng 100 năm, các Tỳ kheo Bạt - Kỳ (Vajji) ở Tỳ - Xá - Li (Vaishali) đề ra 10 điều trái với lợi dạy của Đức Phật. Sau đó, cứ vào các ngày mồng 8, 14 và 15 hằng tháng, các Tỳ kheo ấy ngồi ở chỗ đông người qua lại,...
Quắt queo khô nỏ núi rừng Cong vênh đen sạm cung đường tháng Ba Lũ ong mỏi cánh tìm hoa Trời xanh bốc cháy nắng pha lửa hồng!...
Có ngọn gió nào không tên Luồn qua bờ vai tóc rối Có nỗi nhớ nào dịu êm Tháng ngày làm anh bối rối Anh đi từ đông sang hạ...
Những ngày đầu giải phóng, đơn vị Hoan được giao công tác quân quản. Lúc này tình hình rất lộn xộn. Cướp nổi lên. Đời sống của nhiều khu vực bất an. Phải nhanh chóng ổn định tình hình để người dân sớm yên ổn làm ăn....
Bài thơ đầu em viết cho anh Là câu thơ gắn tình chồng vợ Câu thơ mỏng, lời yêu em ấp ủ Nhắn nhủ đêm thâu, mãi không nói thành lời. Bài thơ đầu như cánh buồm no gió Căng tràn sức sống tươi xanh...
Có nhà thơ gọi đất nước ta là "Đất nước hình tia chớp", nơi đây đầy giông tố. Mẹ Âu Cơ đã chọn dải đất đó, dải đất hình tia chớp, và chọn đúng vùng "Tâm bão" để sinh ra con Lạc cháu Hồng....
Anh còn nhớ hay anh đã quên? Gió vẫn thổi con đường dài hun hút Cứ để em mong nỗi nhớ hao gầy Anh bảo rằng đón em đêm nay...
Em mệt rồi, muốn tìm bờ vai dựa Tấm lưng trần vợi bớt cô đơn Em mệt rồi, không muốn nghĩ thiệt hơn Đời vô thường, sống yêu thương còn chưa đủ Em mệt rồi, đêm dài em muốn ngủ...
Người đàn bà Đi qua tình yêu Nếm đủ mùi đắng đót Vẫn dịu dàng, mềm yếu, bao dung Người đàn bà Đi qua tình yêu Bỗng cảm nhận những điều khuyết vắng Mang vết thương lòng. Chống chếnh. Trái tim đau...
Xúc động vỡ, tràn con tim nhỏ. Nước mắt thầy dâng, quyện ướt bờ mi. Hà đấy ư? Rồi Khuyên và Hùng nữa Em đứng trước nhà, thầy bỡ ngỡ, trong mơ? Nửa cuộc đời, thời gian trôi nghiến ngấu!...
Về đi em, đi về phía trời xa Ở nơi ấy có mái nhà đang đợi Ở nơi ấy giữa hương đồng gió nội Em lại rạng ngời như ngày tuổi thanh xuân. Về đi em quên hết chuyện chúng mình...
Sau những ngày hạnh phúc ngắn ngủi ở vùng giải phóng, Hoan lại lên đường thực hiện nhiệm vụ mới. Bù Đốp Lộc Ninh giải phóng nhưng Phước Bình, Phước Long và những khu vực lân cận vẫn còn là vùng chiến sự....
Sớm nay trên đường đạp xe đến cơ quan, tôi lại nghe Thu nhắc nhở: “Hòa viết đi chứ. Đi du lịch chụp ảnh không chán tay thế mà xao động thì không ghi lại là sao? Này nhé, Hòa hãy thả mình nằm giữa thảm cỏ xanh, để những bồi hồi xao xuyến...
Kín trời mây phủ mưa giăng Thương nàng Chức Nữ lệ tràn trời thu Ngân hà xa cách đôi bờ Yêu thương dồn nén vỡ òa ngày đêm Thấy đời chợt xót xa thêm Đường tình duyên phận chẳng bằng Ngưu Lang...
Có lẽ mỗi gia đình, mỗi con người đều có những hoàn cảnh riêng, đôi lúc nghĩ lại lại thấm câu nói khi mẹ và bố tôi còn sống. “Con hãy đứng thẳng trên đôi chân của mình, ngẩng đầu mà sống. Cái gì không phải của mình thì không bao giờ được lấy con nhé"....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!