- Sáng tác mới
Ta quên hoàng hôn tím mờ Ta quên bình minh thơm gió Ta quên ta Để nhớ ta đến lạ Một phần ta em giữ tự bao giờ...
Nhà nọ có 8 anh chị em. Đến một ngày, cả nhà làm mừng thọ 60 tuổi cho người mẹ vốn một mình nuôi 8 người con trai gái ấy. Tất cả các con đều thành danh ngoài xã hội, chúng mang rất nhiều quà mừng sinh nhật lần thứ 60 của mẹ mình....
Đồng Hao vốn là tên một loại rau. Cải cúc là loại rau phổ biến của Việt Nam. Triều Tiên và Hàn Quốc cũng hay dùng gọi là 쑥갓. Cải cúc vốn là rau dại, rễ nông, gạt nhẹ, thổi nhẹ là bung gốc, bay mất....
Ở trong một ngôi chùa cổ trên núi có một vị lão hòa thượng và tiểu hòa thượng sinh sống. Hôm ấy, trong chùa không còn một chút dầu đèn nào, vì vậy vị lão hòa thượng liền gọi tiểu hòa thượng lên và nói: “Con hãy cầm bát xuống dưới núi mua một chút dầu.”...
Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có một gia đình bá hộ nổi tiếng giàu có nhất vùng. Người người nể phục, nhà cao cửa rộng, đồng ruộng thì mênh mông bát ngát, thẳng cánh có bay, gia súc thì từng đàn, lúa chất đầy bồ,...
Sống riết rồi ngộ ra rằng thì là mà Nắm giữ nhiều thì bàn tay sẽ mỏi Bê xách nhiều thì cánh tay sẽ đau Đội nhiều thì cổ cũng sẽ mỏi...
Cuộc sống muôn vạn trạng Số kiếp là một phần Số chỉ sự có hạn Còn lại là đức nhân... Nhiều người sướng từ trẻ Lớn lại chẳng an nhàn...
Trong cuộc sống, ai giúp cho ta bát cơm, tấm áo, cắc bạc, đồng tiền… Ta phải biết ơn, mang ơn và phải tìm cách trả ơn. Không thể vong ân bội nghĩa....
Tôi mê Lan quá, rồi Bà Mấy đêm mơ, ngỡ vợ là Hoa Lan Hôn Bà trong mộng lan man Ngỡ Hoa Lan nở ngập tràn trên môi...
Thành ngữ: Cao xứ bất thắng hàn, tiếng Hàn: 고처불승한 ; tiếng Hán 高處不勝寒. Cao xứ bất thắng hàn: cao - cao, xứ - nơi, bất - không, thắng - thắng, hàn - lạnh....
Bản thân mỗi người chúng ta đều có một khối báu vật vô giá. Nếu sử dụng tốt khối báu vật này, nó có thể khiến cho thiên hạ được an định và bản thân được bình an…...
Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú hơn gì....
Bạn đừng mong ai hiểu Hành trình của riêng mình Đặc biệt người nào đó Chẳng hề cùng lối mình...
Sâu trong con ngõ nhỏ Tại xóm nghèo An Dương Cặp vợ chồng mù nọ Xây tổ ấm yêu thương... Họ cùng chung số phận Bị khiếm thị bẩm sinh...
Bên này Không có em Bên kia Cũng không có anh Nửa vòng tay Bên này bên kia đều trống Em vòng tay Không ôm nổi cả mình...
Đi vào cõi ái tình chưa chắc ai cũng biết Nhớ thương kia rồi sẽ dệt nên buồn Những nỗi buồn đan ngang dọc vào nhau Tạo sầu não, bi thương, hờn giận...
Lòng biết ơn giúp bạn Lớn và cởi mở hơn Mang niềm vui hạnh phúc Cũng như những nụ cười Cho đời bạn và cả Những người ở xung quanh...
Một lần, Lỗ Ai Công hỏi Khổng Tử rằng: “Dân gian có câu nói rằng: ‘có thể lắng nghe ý kiến của mọi người thì sẽ không mê hoặc’, hiện nay quả nhân khi làm việc, đều cân nhắc bàn bạc kỹ lưỡng với quần thần,...
Câu chuyện tôi đọc được Từ một người thợ săn Thuật lại mấy năm trước Điều khiến ông ăn năn... Lần ấy họ lên núi Săn một bầy sơn dương Với mánh khoé đen tối Dồn thú vào cùng đường...
Ai cũng có nửa trái tim để cho Không người này ắt sẽ là người khác. Ai cũng được rất nhiều như từng mất Chẳng mấy ai trời cho hết bao giờ....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!