- Sáng tác mới
Dã quỳ vàng trên mảnh đất Tây Nguyên Như cô gái tuổi xuân hồng mười bảy Tràn sức sống giữa mênh mông nắng cháy Cánh mỏng đan rạng rỡ ánh mặt trời...
Người đàn bà Đi qua tình yêu Nếm đủ mùi đắng đót Vẫn dịu dàng, mềm yếu, bao dung Người đàn bà Đi qua tình yêu Bỗng cảm nhận những điều khuyết vắng Mang vết thương lòng. Chống chếnh. Trái tim đau...
Chúng tôi có một thời để nhớ Một thời trai, áo lính đẹp như mơ Thời gian như chẳng thể phai mờ Màu xanh bộ đội mãi giờ vẫn xanh. Nhớ ngày đó đất nước có chiến tranh Ông cha ta lên đường ra mặt trận Đã làm nên bao chiến công vang vọng...
Ngày 18/11/1982, gã cùng mọi người gặp nhau trong buổi tựu trường! Lạ lẫm, bỡ ngỡ của những kẻ nhà quê, học một buổi ra đồng một buổi móng chân vẫn còn vàng do ngấm phèn chua....
Mẹ sinh con phận gái Má hồng môi bé xinh Chúng mình cùng làm bạn Từ những sớm bình minh . Khi mẹ đau khổ nhất Bố con tưởng không qua Con vẫn luôn tin tưởng Động viên mẹ nhất nhà....
Cho đến bây giờ, mấy chục năm qua đi, tôi đã là người phụ nữ cao niên có chút thành đạt nhưng tôi không khi nào quên được hình ảnh và những kỉ niệm về cô giáo Doãn Thị Chút, cô giáo, người thầy đầu tiên của tôi và nhiều đứa trẻ ở làng Duyên Phúc quê tôi....
Một du khách người Pháp Đi vào rừng châu Phi Nơi đây vốn thuộc địa Cha ông mình trước kia. Thấy thổ dân quần tụ Bên đống lửa rực hồng Máy ghi âm nổi nhạc Hòa tấu cùng chiêng cồng....
Cảm ơn em đã gửi khoai Từ xa xôi ấy nơi này tới tôi Vĩnh Linh nơi cuối đất trời Chứa chan tình cảm tình người mênh mang Quà quê chi phải cao sang...
Sinh thời, vốn coi trò như con, mỗi khi viết xong một truyện ngắn, thầy thường đưa cho tôi đọc trước. Thầy bảo tôi là người sành văn; tuy viết đôi khi còn mắc lỗi về câu, nhưng bù lại, tôi hay có những ý tưởng lạ. Mà văn chương thì luôn cần những ý tưởng như thế......
Nền văn hóa 5000 năm của đất Thần Châu xưa ảnh hưởng cả một vùng rộng lớn. Nó bao trùm và chi phối cả khu vực Đông Á với chủng tộc da vàng... Triều đại nhà Đường được xem là thời kỳ hoàng kim của lịch sử Trung Quốc, thời kỳ mà Trung Quốc là thiên triều hùng mạnh và lãnh thổ rộng lớn nhất thế giới....
Mù giăng giăng mỏm đá lô nhô Mây lả lướt gọi chiều về rất sớm Ríu rít đàn chim nghiêng cánh lượn Gió cất lời, cây lá lao xao. Ráng chiều hồng soi mắt em đẹp sao Trán em ướt, giọt mồ hôi lấm tấm...
Bơi đi nào hãy bơi đi Từ nay chẳng ngán chuyện chi nữa mày Ở lồng giờ được ra đây Tự do bơi lội vui vầy... thích nha! Bây chừ sông nước về ta* Bơi xuôi bơi ngược bơi ra bơi vào...
Khi phải viết về biển cho khách Tây, mình hơi bị khó khăn. Mùa của khách Tây là mùa khô, chỉ có những vệt gió đất nhỏn nhẻn, lan lan ra biển. Biển hiền lành và cát im lìm như một giấc mơ trưa. Biển của người Tây phải êm đềm, trong vắt, sóng thì lăn tăn. Biển là mặt hồ hơi gợn sóng....
Ngấm vị cháo hành, tai Chí tinh hơn Nắng biết nói, chim líu lo vui quá Lòng mềm nhũn, giọng dịu dàng đến lạ Hay là mình ở với tớ, Nở ơi Đời, cứ mãi thế này thì thích nhỉ Men đàn bà, không phải rượu vẫn say?...
Ai người thả cánh diều bay kéo mây, kéo cả ta đây lên trời Ơ này, mơ mộng vừa thôi diều đang làm võng, làm nôi ru mình Ta thường qua đục. Rồi xanh thường quen lội giữa chòng chành mà đi...
Người xưa ví “nhẫn nhịn” như một loài hoa quý, được nuôi dưỡng trong tâm của mỗi người, có thể thành tựu những điều lớn lao mỹ diệu cũng như có thể hóa giải thù hận. Nhẫn nhịn là biểu hiện của sự khoan dung, của tính kiên trì vượt lên tất cả để chiến thắng bản thân mình....
Mảnh Trăng dùng dằng nhớ sóng Bình minh hò hẹn con thuyền Đã biết bao lần cập bến Mang theo khát vọng bình yên Hoa trái từ chốn điền viên Theo người đi thơm sóng nước Thảnh thơi lá xuồng xuôi ngược...
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!...
Trong chuyến đi thăm miền Tây, nhóm “Búp trên cành du ca” chúng tôi đã được ghé thăm cù lao Cồn Sơn thuộc quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ – vùng đất “gạo trắng nước trong”… Tôi ở miền Tây đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên mới được tới nơi này, lại đi cùng hội chị em...
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!