- Sáng tác mới
Có một lần mùa thu đi qua Vô tình rớt vào đời ta giọt nắng Giọt nồng nàn mà sao xa vắng Giọt lung linh Giọt của phù hoa…...
Em ngập ngừng chờ tôi bên cửa lớp Nói lời chào – từ giã tuổi thần tiên Giữa mùa xuân sân trường trải nắng Tán bàng xanh, phượng giang cánh tay mềm....
Tôi có chuyến trở về thăm quê sau gần 40 năm xa cách. Cảm xúc dâng trào và bồi hồi khi chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Cát Bi, thành phố Hải Phòng. Chân vừa chạm đất, tôi đứng lặng nhìn bầu trời quê hương và nghe không khí lành lạnh thân thương của một chiều cuối đông đang thấm vào da thịt....
Người xưa có câu: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, có nghĩa là “Một chữ là thầy, nửa chữ (cũng) là thầy”. Câu này là có ý nhắc nhở về đạo thầy trò: sống ở đời là “phải biết ơn người dìu dắt, dạy dỗ mình, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất”. Trong dân gian cũng truyền tụng câu rằng “không thầy đố mày làm......
So với lịch sử mấy ngàn năm nền văn minh nhân loại lần này thì con số mấy chục năm chưa có gì đáng để bàn. Nhưng so với một kiếp người ngắn như hơi thở trên cõi hồng trần này, nhất là so với lời người xưa “nhân sinh thất thập cổ lai hy”, thì con số 35 năm quả thực là một con số ấn tượng. Nó còn......
Đất nước của tôi Chưa đẹp thế bao giờ Khắp các nẻo đường Rợp cờ sao chiến thắng Kèn âm vang Tiếng reo vui thắng trận Sau hồi còi Dứt 95 phút ngân lên*....
Vùng sông nước miền Tây Nam bộ với hệ thống kinh rạch chằng chịt, hàng năm có mùa nước nổi về, tạo nên những cảnh vật đặc sắc, những sản vật độc đáo, phong phú mà không dễ nơi nào có được…...
Nghe nói ngày xưa, thị trấn quê tôi còn là một ngôi làng hẻo lánh. Một hôm, bỗng có một người hành khất tới. Ông dừng chân cạnh túp lều lão nông đầu làng và nói: "Ta là vua, hãy gọi người dọn cho ta một bữa ăn”. Lão nông kinh ngạc nhìn phong độ đường bệ của người hành khất với bộ quần áo rách......
Là cảm giác yêu thương tràn đầy khi lùa ngón tay vào mái tóc đã luống bạc, đã mỏng manh như sương khói của người yêu, lòng những muốn níu kéo thời gian trở lại thuở xuân ngời xa xưa. Thấy rõ là từ người tới cảnh vật xung quanh mình, mùa đang chín. Thu đang chín trên mái tóc yêu thương ấy nên lòng......
Người ta thường nói: “Thời gian là phương thuốc nhiệm màu, chữa lành mọi nỗi đau”. Thế nhưng nếu thời gian lại vô nghĩa với “cái mất”; và “cái mất” cứ tươi nguyên như vậy, thì chắc hẳn “cái mất” đó là nỗi đau vượt ra ngoài những thứ mà thời gian có thể chữa lành....
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi thành cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì....
Buổi sớm nay Nắng đẹp đến xao lòng Tôi bỗng nhớ những ban mai thuở trước Một phần cuộc đời Có thể nào quên được? Lá me bay mát rượi cả sân trường...
Quê ngoại mình là vùng quê nghèo đất cằn sỏi đá của tỉnh Hòa Bình, giáp Nho Quan (Ninh Bình). Thuở nhỏ mỗi khi mùa hè đến mình lại được bố đưa về quê chơi. Mấy ngày hôm trước thấy bố hì hụi vặn chặt ốc vít và bơm căng lốp chiếc xe đạp Thống Nhất là mình vui sướng không kể xiết reo váng lên: “ A, thế......
Lòng em rêu phong trong nỗi nhớ anh Thơ cạn nguồn trơ mòn như bờ đá Những điều thân quen chợt như xa lạ Đắp nửa chăn nào cũng thiếu lạnh một bên...
Mặt trời dần lên cao, nắng rực rỡ nhưng không chói chang gay gắt. Nắng lấp lóa trên những vành nón nghiêng nghiêng, nắng long lanh lặn vào những giọt mồ hôi tuôn rơi trên khuôn mặt ửng hồng của người thôn nữ, nắng lung linh tỏa sáng trong những ánh mắt, những nụ cười đằm thắm, nắng chìm vào những......
Đông chợt về trong một ngày Thu đã thật Thu. Nắng đã rất mỏng còn gió thì đủ độ se sắt. Lang thang trong chiều nắng gió lơi lơi, bất chợt nhặt được bông hoa Lục Bình lẻ loi đang lững thững trôi trên con kênh xứ người. Bông hoa đẹp quá, đẹp đến hoang dại, đẹp tới mong manh. Bỗng nhiên thấy nhớ......
Với sự ngắm nhìn, bắt nhập trước cuộc thế trăm năm, thơ Thúy Hằng luôn bật lên mầm xanh từ những góc khuất hồn mình, đôi khi rất thầm nhẹ mà sâu. Đúng như nhà văn Nguyễn Tuân định nghĩa về văn chương chăng? Thơ Hằng “Là sinh sự để sự sinh.” Ví như, người thơ này đi dưới “Mưa ngâu” để rồi mưa ngâu......
Mình mạng thuỷ, hợp với cây hoa, thuỷ dưỡng mộc mà. Sau niềm đam mê văn chương thì cây trái, hoa lá khiến mình yêu thích vô cùng. Những lúc mệt mỏi, gặp khó khăn, có chuyện đau buồn, tâm trạng mệt mỏi bức xúc là mình ra ngắm cây hoa, bắt sâu, nhổ cỏ tưới nước cho cây. Vừa làm mình vừa thầm thì như......
Nhìn sâu vào nhân thế, thời thế, nhưng Văn Giá không đưa người đọc đến với những cảm xúc bi lụy mà ngòi bút của anh luôn hướng về sự sống. Ý thức về thời gian gắn với cái đẹp, khát vọng hướng tới cái đẹp đã đem đến cho anh một cái nhìn thật nhân văn về thân phận con người: Từ Sơn sen, Hạt gạo, Bé......
Hình như mùa lại líu ríu ngẩn ngơ Bước tìm kiếm, bước thẫn thờ, nuối tiếc Bước nhẫn nhịn, bước thung dung, thao thiết Bước chiều nào cũng thấy nhớ về nhau…...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!