- Sáng tác mới
Hôm nay, nhà có khách quý - Người khách ông Hoan luôn mong đợi. Đó là Quân con trai của bác Khiêm, bạn chiến đấu của ông thời chống Mỹ. Ông Hoan may mắn còn sống trở về....
Đã hẹn cùng em đến hội Tháng Ba - lúa mướt xanh đồng Có gì làm ta bối rối Nắng say men nắng ửng hồng Có niềm vui nào đọng lại Cho em lạc giữa mùa Xuân...
Dâm Đàm mặt nước Mù Sương bốn mùa bảng lảng khói hương bốn mùa Mảnh mai dưới mái cổ xưa hình như có dáng người vừa bước ra...
Chắc ai cũng tò mò muốn biết cái thôn Hạnh Hoa cụ thể này ở đâu? Và họ Đỗ tại sao lại ngẫu nhiên được ngồi uống rượu nơi này. Tra cứu tìm hiểu thì mới thấy nguyên lý: Hình tượng văn chương ở cấp độ nào...
Ba mươi năm xa vắng Không hẹn ngày trở về Thời gian trong đằng đẵng Thương nhớ và tái tê... Nơi thế giới cực lạc Cha tịnh độ, siêu sinh Cõi trời là tín thác Con hồi hướng tâm linh......
Lịch sử Trung Hoa hầu như có mọi cung bậc của thế giới con người vốn Mê, vốn đa đoan. Có Hỷ, Nộ Ái, Ố; có anh hùng, quân tử và những kẻ lưu manh đốn mạt; có những vị Minh Quân chói ngời và có những tên Hôn quân, bạo chúa......
“Một chiều mưa” là câu mà nhà thơ Trần Ninh Hồ viết thêm vào cuối lời đề tặng tập thơ “Những dấu ấn chưa qua” cho tôi cùng vết mưa còn hoen mép giấy. Chắc ông có duyên đặc biệt với “chiều” nên những câu thơ kết mỗi bài cũng chứa đựng trong đó những lời như gửi gắm,...
Chiều cuối tuần thảnh thơi Ngồi nơi ban công nhỏ Ngắm thu vừa mới sang Cơn mưa ngang qua ngõ Dịu mát cả đất trời Hà Nội nắng lên rồi...
Một đêm yên tĩnh đến nôn nao, Đêm của nhung huyền giăng khắp chốn. Trong phòng nhỏ khẽ khàng, Ta đếm những vòm sao... Có tiếng vỗ bờ, Những con sóng lao xao....
Gió tháng bẩy lạnh nghĩa trang liệt sĩ Những đoàn binh mặc áo trắng mây trời Đất không nói chỉ khói hương đang nói Đỏ ngàn năm máu đổ mỗi phận người Lính công binh khi mở đường qua suối...
Hôm nay rằm em lên chùa Em ngây thơ tính bỏ bùa cho em Khói hương ngan ngát hương sen Bùa gieo buổi sớm tới đêm thì tàn. Qua cổng chùa vấp bùa anh...
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Ta ngược phố về cánh đồng lặng gió Phải nơi đây thuở tơ mềm ngọn cỏ? Châu chấu xanh, Cào cào vàng, Lúa mẩy vàng, Nhon nhón ngóng mắt ai. Tìm đâu cái thuở một hai, Ngồi bệt gốc đa đầu làng, Rập rờn sóng lúa mênh mang... Chạy mãi lên trời, sim mua Yên Mã...
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Luân hồi ngày tháng năm trôi Luân hồi xuân hạ tới rồi thu đông? Luân hồi có có không không Luân hồi bế bế bồng bồng trên tay?...
Giá mà còn đến hôm nay Hơn nhau cũng chỉ… một vài bánh chưng. Còn cần gì… đến lược gương! Những cây bồ kết khói hương ngạt ngào....
Em đi mang một tuổi đời chưa sõi giọng nói về Giời nhập Sao, Nhà mình cành thấp cành cao thương Em non nớt lá sâu cuống vàng Hồn Em quanh quẩn chiều làng...
Tuổi trẻ ra đi già trở về Tóc bạc da mồi vẫn giọng quê Trẻ con gặp gỡ mà chẳng biết Cười hỏi: Ông kia ở đâu về...?!...
Một năm 365 ngày, mỗi ngày 24 giờ đều đặn , mà sao những ngày cuối năm như hối hả, bận rộn hơn. Mọi người ai nấy đều tất bật, và thấy ngày trôi đi sao nhanh thế, thời gian sao mà ngắn ngủi thế....
Chẳng đợi ngày gió may heo heo thổi, lòng tôi đã ngổn ngang nỗi niềm quê. Khắc khoải nhớ từng mái tranh nép sau lũy tre già xao xác, tôi thương những gương mặt người theo tôi đi dọc một đời người, thương cả con mèo mướp nhỏ bé khoanh tròn tìm giấc ngủ bạn bè ấm áp trong lòng tôi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!