- Sáng tác mới
Chậm lại mỗi ngày chậm lại thôi Hạ qua, Thu tới đến nơi rồi Bằng lăng tím biếc đà rơi rụng Chiều chiều đã thấy gió heo may Trở lại sân trường với hàng cây Chiều nay tan tác cánh phượng gầy...
Trời chang chang nắng nên hè Phượng hồng đỏ lửa hạ về thật nhanh Chim gù gọi bạn bên gành Vườn heo may gió nên thành mùa thu. Trời cao xanh bỗng âm u Mưa phùn gió bấc mùa thu qua rồi...
Hoa thì trắng, quả thì tròn Chín rồi mà táo vẫn còn vị chua Dẫu không lảnh lót như mơ Mà đôi khi vẫn chẳng vừa lòng ai...
Lộc trời từ đất ngoi lên Rươi bơi hồng cả nước trên cánh đồng Mùa rươi triều ngập bãi sông Người săm rươi kéo mấy vòng heo may....
Tôi nghe tiếng lá mùa thu rụng Xuống bến ngày xưa tuổi biết buồn Hoàng hôn xuống bến tôi ngồi đón Vô tình gặp được ánh trăng tan Tôi ngồi yên lặng, nghĩ miên man Nghe gió ngoài sông, nhớ thẫn thờ...
Biển uống sông ngọt dịu mãi không thôi Sông uống mặn suốt một đời vẫn khát Gió lang thang trên sa mạc cát Uống một đời chưa hết dấu chân ai....
Bịt bùng trong khối bê tông, Lên sân thượng, mở toang hết cửa. Tần ngần mãi, đợi chờ cánh gió. Buồm ai căng, bay mải miết theo mây?...
Em nhỉ quê mình bên con sông Nước xuôi dòng làm nên dòng chảy Màu phù sa óng ánh sắc hồng Như hôm nào đôi má...Chợt bâng khuâng....
Tôi về gom lại lá mùa thu Nhặt lấy bâng khuâng với thẫn thờ Mây buồn xơ xác theo về gió Và ánh trăng buồn của ngày xưa Tôi về tìm lại những chiều mưa...
Danh, Lợi, Tình ấy là đời Còn sống, còn sướng, ăn chơi đã nào... Bây giờ đất thấp, trời cao, Hàn huyên kể nỗi, bỗng dào mạch tương... Bây giờ đứng ngã ba đường, Lơ ngơ chóng mặt cứ chường mắt ra......
Em có về tìm lại dấu xưa D1 thân thương, một thời trẻ dại Một thời Me Xanh, một thời thân ái Bốn năm qua ta gửi lại nơi này! Em có nhớ về Ngày ấy, nơi đây Lớp chúng mình Bốn Mươi Sáu đứa...
Người xưa dạy rằng “Quân tử thực vô cầu bão”, tức là người quân tử chăm lo đạo lý, không lấy chuyện ăn ngon mặc đẹp làm điều chú trọng. Kẻ tiểu nhân cùng quẫn thì làm bậy,...
Em viết thơ tình cho mình khi qua tuổi bốn năm Nét chữ tay run, nghiêng nghiêng như dốc đời, vời vợi. Câu thơ tựa mảng mây, trôi phía núi. Cuốn theo mấy độ xuân thì... Mênh mang câu chữ Xuân đi Bỗng giật mình khi chẳng còn đôi mươi....
Người ấy ra đi để nỗi buồn Tôi về thương nhớ mãi không thôi Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi Đêm về sương đọng, ướt bờ mi Ngày ấy người đi chẳng nói gì...
Nhớ mùa thu cũ, gió heo may Nhớ trọn trong tim, dáng ai gầy Nhớ con đường cũ chung đôi ấy Bên đường sương trắng mãi giăng giăng Nhớ buổi ta ngồi chuyện dưới trăng...
Em không tin mùa thu mơ đã chết Dẫu lá khô chạy vàng trước chân người Dẫu xa xanh đã lẫn vào xanh biếc Cánh cò theo mây trắng bập bềnh trôi Em không tin tình anh xa vắng thế...
Tôi đi qua những ô cửa sáng đèn Chiều cuối tuần người xe hối hả Chỉ những hàng cây bình yên lặng lẽ Chờ đợi gió về hát khúc du ca Sao Mùa đông chưa kịp rời đi Mà nắng hạ đã ào về trước ngõ...
Nhớ về em, mùa hoa cải Nhuộm vàng cả một triền đê Sao đang gần nhau đến thế Giờ đây sao mãi xa xôi Một chiều gặp nhau bối rối Lặng mình nghe gió heo may...
Có một mùa xuân vừa lướt qua đây Mỏng như làn mây trắng Khoe mùa trong vòm nắng Xanh như bờ môi em Ngày xuân nhẹ dịu êm Hôn vòm xuân mắt biếc Có một mùa xuân tiếc...
Sáng ra trời lành lạnh Trung du đã chuyển mùa Sợi heo may mỏng mảnh Len giữa lòng mưa thưa Phiên tòa lại đang nóng Tranh tụng lên cao trào...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!