- Sáng tác mới
Không nỗi khổ nào khuôn mặt giống nhau Có người khổ cả đời vì khổ sở Thiếu áo, đói cơm, cửa nhà tạm bợ Con cái nhóc nheo, công nợ ngập đầu Lại có người quá khổ vì sướng quá...
Thuở ấy trăng thu gác mái đình Chúng mình một lũ tuổi học sinh Ông sao tự chế bôi xanh đỏ Đốt hạt bưởi khô sáng sân đình Cỗ có gì đâu mấy quả ổi xanh Dăm múi bưởi với vài quả khế...
Giá mà nói được với nhau Một câu, dù chỉ một câu giã từ Làm sao gỡ được bây giờ Người ơi, bao sợi tơ vò tim tôi...
Sinh thời, vốn coi trò như con, mỗi khi viết xong một truyện ngắn, thầy thường đưa cho tôi đọc trước. Thầy bảo tôi là người sành văn; tuy viết đôi khi còn mắc lỗi về câu, nhưng bù lại, tôi hay có những ý tưởng lạ. Mà văn chương thì luôn cần những ý tưởng như thế......
Tôi vốn không là nhạc sĩ, chỉ là một người tập tọng viết lách như một thú vui, như một trò tiêu khiển và còn phải học hỏi rất nhiều. Khi viết thơ hay viết lời cho một ca khúc cũng thế tôi cũng phải đắn đo từng chữ từng vần một . Khi nghe nhạc tôi thường lắng nghe rất kỹ và đọc đi đọc lại lời của......
Có lẽ mỗi gia đình, mỗi con người đều có những hoàn cảnh riêng, đôi lúc nghĩ lại lại thấm câu nói khi mẹ và bố tôi còn sống. “Con hãy đứng thẳng trên đôi chân của mình, ngẩng đầu mà sống. Cái gì không phải của mình thì không bao giờ được lấy con nhé"....
Có thể đấy là một sự thật. Người ta xì xào với nhau đó là một chuyện lạ. Tiền không phải từ trên trời rơi xuống. Việc người ta từ bỏ tiền quả là một chuyện khó tin. Vậy mà ông Quang lại dám cả gan từ bỏ tiền. Hình như vì danh. Còn nghe phong thanh, thì vì một người đàn bà!...
Là ông chủ, khi khó khăn thì luôn cố, còn là nhân viên, khi khó khăn sẽ chìa đơn nghỉ việc. Là tình nhân, khó chịu nhau thì có thể chia tay, còn là vợ chồng, khó chịu nhau thì lại nhịn cho qua....
Mùa xuân đang về với Miền Đông Nam Bộ. Những vườn điều đã bắt đầu lác đác chín, quả đỏ, quả vàng xen lẫn những chùm quả còn non. Mùi hương điều hăng hắc, thơm thơm lan tỏa trong gió nhẹ. Lúc này, tiểu đoàn 168 giải thể chỉ để lại đại đội 10 bộ binh và C15 Đặc công,...
Cứ vô tình mưa rơi triền miên Thời gian như nhớ lại như quên Không gian hư ảo nhoè trong nước Ly rượu lắc lư những giọt mềm Mũm mĩm Mùa Thu mũm mĩm em...
Mắt nhìn quả chín vàng ươm hỏi: trong lòng quả tối om màu gì? Ơ này, quả nói lời đi hay không nói đấy, là khi nói nhiều đêm chìm như hạt ai gieo ở trong bóng tối bao nhiêu bóng ngày cái đau tối sẫm mặt mày...
Có tiếng thở dài của cây Khi gió hỏi: Cây ơi, ngươi vạm vỡ Sao cũng oằn mình trước đùa cợt của ta? Có tiếng thở dài của trăng Khi đêm đen hỏi Người đẹp thế kia sao không sáng ban ngày?...
Em ghen với ngày nắng Trưa thiêu đốt cháy anh Em ghen với trời xanh Ô che anh lồng lộng; Em ghen với biển rộng Biển ôm anh vào lòng...
Tôi thở cho tôi và cho mọi người Bởi mọi người cũng đang thở vì tôi Hoá ra Sống là khi ta Tồn tại Khi quanh ta còn có mọi người Có một ngày đi nơi xa xôi...
Lê đã quyết định trở lại đơn vị sớm. Mặc dù y lệnh chưa cho phép nhưng ruột gan Lê cồn cào khi nghĩ đến bao đồng đội còn nguy nan ngoài chiến hào. Những ngày này, thêm một tay súng là đồng đội có cơ may bớt máu chảy đầu rơi. Dạ Thủy tần ngần khi nghe Lê nói về quyết tâm trở lại mặt trận....
Tôi thường không nói về những khối chữ ô vuông mà cha ông ngày xưa sử dụng là chữ Hán, chữ Nho mà muốn nói nó là chữ Thánh Hiền. Những con chữ này chuyên chở văn hóa, văn minh rất uyên bác, uyên thâm, uyên áo của phương Đông....
Ta cầu cho những vì sao mang nỗi buồn của Người ấy đi Ta cầu cho những đóa hoa sẽ khiến trái tim Người ấy trở lên đẹp đẽ Ta cầu cho niềm hy vọng sẽ lau hết đi những giọt nước mắt của Người ấy Và hơn hết thảy, ta cầu cho sự lặng im sẽ khiến Người ấy trở nên mạnh mẽ...
Chữ “LỘC” trong văn hóa xưa: Vì sao người am hiểu chữ Thánh Hiền không coi trọng Lộc? Tôi thường không nói về những khối chữ ô vuông mà cha ông ngày xưa sử dụng là chữ Hán, chữ Nho mà muốn nói nó là chữ Thánh Hiền. Những con chữ này chuyên chở văn hóa, văn minh rất uyên bác, uyên thâm, uyên áo của......
Gió tháng bẩy lạnh nghĩa trang liệt sĩ Những đoàn binh mặc áo trắng mây trời Đất không nói chỉ khói hương đang nói Đỏ ngàn năm máu đổ mỗi phận người Lính công binh khi mở đường qua suối...
Người nhớ người Nắng nhớ mưa không nói Mây mờ giăng Nhớ trăng tỏ giữa trời Ai nhớ ai kia Núi nhớ non vời vợi Suối nhớ sông Con sóng lặng ra khơi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!