- Sáng tác mới
Đến tận giờ tôi cũng chưa thể biết được là tại sao loại bánh này lại có cái tên độc đáo và lạ như vậy, mọi lý giải của tôi nghĩ ra đều không thỏa đáng mà cũng chả biết hỏi ai để biết được về nguồn gốc của tên gọi này....
Lão về hưu đã được 10 năm. Vợ lão bị bạo bệnh qua đời từ hồi lão còn đi làm, con lão còn rất bé. Lão chỉ có một cô con gái rượu. Tuy gà trống nuôi con, nhưng được cái lão tháo vát, chịu khó, một tay nuôi dạy con gái từ khi cô bé mới 7-8 tuổi....
Đất mỡ màng Vàng sắc lúa trĩu bông Những cánh đồng hát Bài ca Năm tấn Nắng xém trái bòng. Mưa dầm bước lấm Áo mẹ bạc sờn, mồ hôi đẫm lưng vai. Những cơn mưa lai rai Dầm dề mái tranh mòn trụi...
Ngày mới đến Đảo, đôi khi rảnh rỗi tôi bảo taxi chở đi vòng vòng. Hôm ấy đi về phía bắc Đảo. Còn hoang sơ, vắng vẻ lắm. Một bên đường là bờ biển. Mặt nước cứ trải dài, sóng lấp lóa dưới ánh mặt trời hướng tây. Một bên là rừng, cây thẳng, lá xanh hiền hòa, chẳng mấy gợi cảm giác âm u bí hiểm của rừng......
Số nhà ngõ mấy lãng quên Những khi mất ngủ thâu đêm nhẩm hoài Lẽ thường một nhỏ hơn hai Một tôi nhung nhớ vắt vai giật mình Heo may ngõ vắng bước nhanh...
Cuộc đời con người ta là ngắn ngủi lắm. Nó chỉ như một giấc mộng kê vàng mà thôi. Vừa mới bình minh đấy, mà đã chợt hoàng hôn rồi. Cái được cái mất trong cuộc đời này vốn là vô thường. Đang sống trong mê mà, nên thấy thời gian ngắn ngủi thì cũng chỉ biết thốt lên, rằng sao thời gian trôi đi nhanh......
Trời lại mưa! Đã hơn nửa tháng nay trời đổ mưa tầm tã. Nhìn ra trời mưa trắng xóa một màu, nhìn ra vườn hòe cũng thấy một màu trắng xóa rũ rượi của hoa hòe nở rộ thấy xót cả lòng. Vậy là cả nhà phải đội mưa dầm nước ra vườn bẻ hòe về nếu không chỉ khoảng một tuần mưa mất một lứa hòe là coi như mất......
Mạc quê ở làng Thự. Làng cách bốt Cổ Gia hai cây số. Trước khi Nhật vào, bốt chỉ có một tiểu đội lính Tây đen và hai tiểu đội lính dõng trú đóng. Lúc Nhật đảo chính Pháp, bốt bị bỏ hoang. Năm bốn lăm, Việt Minh cắm cờ đỏ sao vàng trên nóc bốt....
Có bao giờ bạn chợt phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?...
Tuổi thơ tôi lớn lên trong chiến tranh và nghèo khó thiếu thốn đủ bề, nỗi vất vả lo toan hằn lên khuôn mặt của những bậc mẹ cha ngày đó với nỗi lo cơm cháo hàng ngày quyển sách cái bút để con cái không thất học đến những việc vá vội manh áo quần sờn rách khi mà chưa thể may cho con một bộ đồ mới....
Nhà tôi vốn không có tủ, phải đựng quần áo vào mấy cái va-li đã cũ. Lũ chuột đục khoét, chui vào cắn rách quần áo, làm tổ ở cả trong ấy. Mỗi lần lấy quần áo cho chúng tôi mặc, thấy rách, mẹ tôi thường phàn nàn....
Ta bị tổn thương khi mất đi những người ta yêu thương, nhưng hôm nay, ta tin rằng ta đã có một trải nghiệm khác về tự do đúng nghĩa, đó là trên đời này, không ai sở hữu được ai, cũng có nghĩa là không có chuyện ai mất ai....
Khi gặp cái nhìn chan chứa từ anh Đốt ánh mắt em cháy thành ngọn lửa Em hiểu rằng tuổi thơ em không còn nữa Và những gì ai biết được sẽ mất đi....
Đeo đồng hồ giá 300 đồng, hay giá 30 đồng cũng như nhau cả vì cũng chỉ để xem giờ. Để mà say thì whisky loại 400 đồng và rượu đế loại 4 đồng cũng như nhau cả thôi...
Có lẽ khi viết những dòng thơ trữ tình xót xa mang sắc điệu trào phúng rất riêng của phong vị Tú Xương, nhà thơ bên dòng sông Vị không hề nghĩ đến việc đặt tên. Thế nhưng, người đời sau bằng cảm nhận dân dã đã dùng hai tiếng "Thương vợ" không chê vào đâu được đặt tên, chuyển tải tác phẩm......
Khoác bộ cánh mới lên người, không hiểu sao ta lại có cảm giác vừa hơi ngượng ngùng nhưng pha lẫn sự hãnh diện. Mặc áo mới, ánh sáng của giấc mơ xưa lại trở về, trong sáng, ấm áp và rõ ràng. Thế nhưng áo là thứ càng mặc càng cũ càng sờn, càng bạc sau từng lần giặt, và theo đó, ánh sáng giấc mơ của......
Yêu thương và trân trọng nhưng buộc phải giết những người anh em của mình phải chăng đó chính là bi kịch của chúng ta, của cái thế giới đang dần trở nên bại hoại “trong thời đại chúng ta”? Cái thời đại mạt thế vì ích kỷ cùng cực mà máu lửa, chiến tranh, mưu mô ác độc và bẩn thỉu...
Cái ngày trời và biển Chưa biết phải lòng nhau Sóng đâu biết xanh màu Dập dờn bên bờ cát. Rồi con tim chợt hát Lời yêu thương ngập ngừng Trời cao xanh vô chừng Nhuộm biếc ngàn con sóng....
Trong các loài hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu trên thế gian, có một loài hoa mà người Phương Đông rất mê, tôn là “Vương của các loài hoa”, là “Quốc sắc thiên hương”. Đấy là Mẫu Đơn. Có nơi gọi là Mộc Thược Dược. Có rất nhiều bài thơ viết về hoa Mẫu Đơn, trong đó ấn tượng nhất là câu thơ:......
Tôi biết, từ những năm mười hai, mười ba tuổi, Kim Chuông đã có thơ in trên báo của tỉnh Kiến An cũ. Kim Chuông người làng Thắng, Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Cụ Đồ Vọng, thân sinh nhà thơ, một Nhà Nho từng bốn mươi năm mở trường, dạy học ở đất làng, giáo huấn thi thư cho nhiều lứa học trò....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!