- Sáng tác mới
Chào ngày mới thật mới Lên thuyền rời bến Mê Theo dòng sen dẫn lối Ta về nơi biển khơi... Chẳng còn sóng luân hồi Chẳng chòng chành nghiêng ngả...
Vô Thường ở giữa Đời Thường Đoạn Trường ở chốn Vô Thường kiếp sau Sắc Không chẳng có sắc màu Luân hồi vỗ sóng bạc đầu, lạ chưa? Xanh tơ sáng, Trắng nhàu trưa...
Trước biển cả bao la biết bao điều muốn nói, Muốn biến thành trăm sóng giỡn vô tư, Trước rập rờn những dợn sóng vô bờ, Ta muốn lang thang thành trăm ngàn ngọn gió ......
Trói gò lưng tôm, bán chợ đường xa Trong thùng xe có con bò than khóc. Trên trời bao la, Én nhỏ vụt bay Chớp cánh lướt gió với mây, tự hào....
Bóng hoa ở trọ Trăng Xuân Suối nguồn ở trọ Bạch Vân cuối trời Lời reo sóng biển gió trời Thì thầm ở trọ đầu môi hẹn hò... Dòng sông ở trọ con đò,...
Cứ vô tình mưa rơi triền miên Thời gian như nhớ lại như quên Không gian hư ảo nhoè trong nước Ly rượu lắc lư những giọt mềm Mũm mĩm Mùa Thu mũm mĩm em...
Thầy ơi sao buồn vậy Ra đi, một kiếp người Hào hoa! Ba năm học cấp ba Cả một đời em nhớ. Giờ giảng văn, Hồi hộp đón thầy Đón chị Dậu, Đạm Tiên Đón ca dao cổ tích Đón hoa Quỳnh lỡ hẹn Đón hoa Nhài thơm Tinh khiết Nở đêm ... Em muốn nói thương thầy, Thương căn nhà thềm xanh, Rêu phủ. Em......
Dừng lại thôi anh nhé Biết anh khó mở lời Thì để em mạnh mẽ Buông lời ra anh ơi! Trói lòng bằng nhung nhớ Đau thế đủ lắm rồi Buộc hồn bằng lo sợ Khóc tình chưa phai phôi...
Tơ trời Cuộn với tơ lòng Rối như một mớ bòng bong ghẹo người. Làm sao Gỡ được nụ cười Làm sao gỡ được ông trời buộc duyên ? Làm sao Đêm ngủ được yên Làm sao rũ hết ưu phiền giăng tơ?...
Một người Vừa giã biệt người Thành giọt sao Khuất cuối trời xa xăm Một đời Tự xé mình ăn Chân tự đứng dậy Tự nằm xuống thôi Một người Giã biệt một người Hai người Ra khỏi cuộc đời của nhau...
Bà mất mùa mưa bão Những cơn giông dầm dề Mưa thối trời ngập đất Mây xám dài lê thê Ngoài biển Đông siêu bão Dồn nước lên thượng nguồn Rừng hết cây trơ trọi Nước truy bức kiếp người ......
Tôi viết để giải tỏa mình Khác người ta viết mơ giành lợi danh, Sen thoảng hương trắng trần gian Bướm ong hoan lạc bình dân kiếp người... Tôi viết môi nở nụ cười...
Tôi đã đọc khoảng 500 tập thơ cổ kim Đông Tây, hiện đại, hậu hiện đại, đương đại đủ cả. Năm 2015 khi được chị tặng tập thơ này, tôi chăm chú đọc ít nhất là không bỏ sót từ nào. Tuy nhiên ấn tượng chung là khó nắm bắt. Rất nhiều những cái khác trong cách thức diễn đạt, ở ngay đơn vị từ, cụm từ....
Núi vồng như tình em Bàn tay anh an ủi Sông chang chang gió nắng Lội vào anh em bơi Anh bồi hồi thương núi Sông ngậm ngùi nhớ đêm Em thương sợi tơ gió Vướng vào tình yêu em...
Chùng chiềng bên tháng, bên năm, Mẹ ôm con, giữa miếng Nằm ướt khô... Hết Xuân, vào Hạ, rồi Thu, Tóc xanh loáng thoáng, sương mù buổi mai Thuyền nan chở hết đêm dài,...
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Chuyện kể rằng: Sau khi lên ngôi, Nguyễn Phúc Ánh là vua Gia Long đã ban thưởng công lao cho cận thần. Ngài dành ưu đãi nhất cho một tướng vào sinh ra tử với mình. Cho anh ta yêu cầu bất cứ sở ước gì. Vị ấy nói: “Tâu Hoàng Thượng, hạ thần chỉ xin chữ Phúc thôi!”...
Thiên Thể mênh mang, Kiếp người lang thang, Chín đại hành tinh Lầm lụi xoay quanh mình Ngàn triệu năm vẫn rượt đuổi mình Loay hoay những vòng xoay trong quỹ đạo luân hồi cô đơn, trống trải......
hế nhân muôn vạn kiếp người ở đời chữ hiếu mấy nơi vuông tròn. Ngẫm suy phong tục thấy buồn ngày tử thì trọng xem thường ngày sinh. Phận làm cha mẹ gian truân...
Đang ngủ đâu? Tiềm năng ơi! Rừng xanh đã thành đồi trọc Suối sông trọi trơ cát sỏi Lúa ngô khoai sắn cạn dần Còn không vô tận mỏ than Mỏ sắt, mỏ apatit? Đâu rồi mỏ dầu, mỏ thiếc...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!