- Sáng tác mới
Người đi câu đẩu câu đâu Sao không thả mộng tự câu chính mình. Tóc câu rợp mảng trời xanh Mũi câu hương gió mát lành thoáng qua. Tay câu lá, mắt câu hoa Chân câu đất, nắng câu da thịt người....
Đôi khi chúng ta đi qua cuộc sống quá nhanh, vì thế mà vô tình để lỡ nhiều điều hay, không biết được những điều thiện lành mà ngay trong chốc lát nó chưa kịp thể hiện ra cho ta thấy. Cũng có những việc thì nhìn bề ngoài thấy rõ là xấu, là việc không nên làm, nhưng thực chất bên trong của nó lại......
Em hỏi gió khi mô về với Huế ...? Thăm cố đô hoa lệ tựa cung Hằng Đêm sông Hương có điệu ví mang mang Liu riu chảy chở trăng vàng xuôi bến…...
Thực lòng là tôi chả muốn nhớ tới cái thời ấy đâu vì khổ quá, cái vất vả nhọc nhằn của mưu sinh hằn lên từng thân hình khuôn mặt của các bậc ông bà cha mẹ khi phải lo cho con cháu từng bữa ăn manh áo quyển vở cái bút để đến trường, cái nghèo cái đói cứ như dìm cuộc đời con người trong một thời gian......
Người còn bận phía phù hoa Nên lời hứa vẫn còn là lời suông! Để ta bên chốn vô thường Loay hoay với những níu, buông nỗi đời....
Em thân yêu đã bao lần như vậy Là những buổi hoàng hôn bùng cháy Ngôi sao chiều chấp chới cô đơn Tiếng chim chiều mỗi lúc thưa hơn Cũng là lúc anh thấy mình đang sống...
Truyện Kiều với Tiếng Việt hẳn là có mối liên hệ như cụ Phạm Quỳnh từng khẳng định: “Truyện Kiều là cái ‘văn-tự’ của giống Việt-Nam ta đã ‘trước-bạ’ với non sông đất nước này”. Có lẽ không ngẫu nhiên khi một số nguyên thủ quốc gia nước ngoài tới Việt Nam đã trích Kiều như một phương tiện giao lưu......
Lòng người cũng như mảnh vườn, có thể chăm sóc một cách sáng tạo, hoặc cũng có thể bỏ mặc như mảnh đất hoang. Có một điều rằng dù ta chăm hay bỏ mặc thì các loại hạt vẫn cứ nảy mầm....
Em ạ ngày xưa vua nước Sắc Có một nàng công chúa gọi Lung linh Nàng đẹp như sao trên đỉnh núi và diễm kiều hơn cả tiên nữ giáng trần....
Đêm đọng mật nở ra vừng dương sáng, Một đóa sen bung cánh giữa đồng quê. Mẹ rưng rưng mở ngực núi Ba Vì, Khơi dòng sữa ngọt ngào thao thiết chảy…...
Đó là bức tranh vẽ tay trên giấy dán tường trang trí trong phòng Đại lễ hội của Salinda. Bức tranh thể hiện một cảnh dưới đáy Đại dương. Những san hô, những ốc sò, và trọng điểm là những đàn cá đang di chuyển. Vẻ mềm mại sinh động của từng con cá là tài hoa của bàn tay nghệ sĩ....
Cổ nhân bảo khi chỉ ăn rau hãy nhìn người chết đói, khi bị què hãy nhìn người bị liệt, khi chỉ có một mái tranh hãy nghĩ đến kẻ ngủ đường… Khi ấy ta thấy ta vẫn còn ổn. Vậy nên, đừng có than. Cố lên!...
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 권토중래(捲土重來 - quyển thổ trùng lai). Ở đây, quyển - cuốn trôi, thổ - đất, trùng - lặp lại, lai - đến. Câu này có nghĩa là cuốn theo đất mà đến lại lần nữa (흙먼지를 일으키면서 다시 돌아온다)....
Có nhiều trường hợp, càng là người khổ đau lại càng là người ích kỷ và tự cho bản thân mình là trung tâm. Người có tâm hồn thư thái luôn dễ kết giao với người khác và hẳn là rộng lượng hơn nhiều....
Hanh hao nắng sấy mái đầu Đem thơ hong lại mấy câu ướt mềm. * Hết đoán non lại đoán già Câu thơ ám ảnh như là bùa mê * Bao giờ người bớt thông minh Ta thôi khờ dại thì mình với nhau....
Khi đang ở trên quê hương bước những bước chân trên mảnh đất này có ai nghĩ đến đất quê mình có lịch sử hình thành như thế nào không nhỉ ? Tôi nghĩ là có song ngặt nỗi các tư liệu không có nhiều và không phổ biến hơn nữa trong cuộc sống còn đang bận rộn bộn bề nên ít có điều kiện tìm tòi tham khảo,......
Ừ, thì cỏ dưới chân ta xanh. Ngước lên lồng lộng.Tàn xanh tắm nắng long lanh... Ừ, thì tháng năm quẩn quanh, Kí ức tồn đọng, Khoảng trời cao rộng, Ngày mai thôi, kỷ niệm thoắt qua rồi......
Trong cuộc sống có thời điểm mà chúng ta lâm vào ngưỡng thấp nhất của cuộc đời, có thể sẽ gặp phải một số sự khinh thường vô duyên vô cớ. Khi chúng ta ở vào giây phút khó khăn cùng cực nhất của cuộc đời, có thể gặp phải sự chà đạp nhân phẩm của người đời. Phản kháng lại một cách gay gắt là bản năng......
“Bước cao bước thấp gập ghềnh Ngoăn ngoeo đuôi chuột chênh vênh tai mèo” Đường lên Lũng Cú cheo leo Có đi mới biết núi đèo Đồng Văn Mồ hôi loang áo nhọc nhằn Mã vạch mã số nghìn năm lưng chàm...
Người ra đi xin như giọt mưa hiền Cho đất lại bình yên màu xanh cũ Nắng rực rỡ trong chiều như nhắn nhủ Thoáng chút gì hương bưởi Tháng Ba ơi!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!