- Sáng tác mới
Ngày xưa mình đi học, mình thực sự kính trọng thầy cô. Lúc nhỏ, thỉnh thoảng đứng ngoài cửa sổ lớp học xem các thầy cô giảng bài, mình ngưỡng mộ quá, về nhà cũng lấy cái que dài dài đập đập lên bàn, bắt chước thầy cô giảng bài....
"Ông ơi, hồi xưa Ông sống thế nào khi mà - chẳng có tí gì công nghệ - không internet - không cả máy tính - chẳng có drone - không điện thoại di động - không có Kakaotalk - và không cả facebook nữa?...
Mấy bữa nay mình hơi mất ngủ, vì không biết phải rèn giũa những người em của mình như thế nào trong công việc và cuộc sống. Mình nghĩ con người sống với nhau bằng cái tâm chân thành, cần giúp đỡ nhau, nên nếu có gì trục trặc là mình hay mất ngủ băn khoăn giúp người...
Bài này mình viết dành cho người đang gánh chịu stress về việc thu nhập thấp, đầu tư không hiệu quả, lo lắng vì tiền bạc. Dĩ nhiên ở mức độ trên 100 tỷ đổ lên xin phép bỏ qua. Vì có 100 tỷ mà stress thì stress này không cần xử lý. Tầm đó thì tự khắc có chuyên mục khác thụ án....
Biết ơn khi cha mẹ Không giàu nhưng cố lo Cho con cuộc sống đẹp Và con cái cần biết Cảm ơn sự hy sinh Của cha và mẹ mình...
Hôm nay con gái đi thi. Mình cũng chỉ nấu bát canh may mắn và chúc con may mắn. Phấn đấu đã phấn đấu rồi. Không làm được việc này tất làm được việc khác, miễn là đừng ủ dột cho rằng mình không có ích....
Bài này ban đầu mình định đặt tên là Nhà Thờ hay Nhà ở. Nội dung sẽ có nhiều đụng chạm, có lẽ có thể gây nhiều bức xúc, rất mong người đọc có thể bình tĩnh, đọc và nghĩ về cuộc sống, không chỉ của mình, của người thân hiện đang ở quanh mình, nghĩ về những cuộc sống hiện còn éo le khác, để đạt được......
Hồi bé, mỗi lần về quê ngoại, mẹ luôn đưa mình bon bon trên con đường phủ bóng hai hàng vải mát rượi, men theo triền đê sông Thái Bình....
Trong cuộc sống hiện tại, chúng ta luôn luôn coi nhẹ những gì chúng ta đang có, cho rằng đó là lẽ tự nhiên, những gì bản thân không có lại oán trách số mệnh không công bằng,...
Tôi lên thăm đỉnh Pà Cò Xem mây chở nắng đi đò qua thung Xem con sóng trắng lạ lùng Bỗng dưng đổ khói mịt mùng dưới chân...
Chuyện kể rằng: một hôm, có người hỏi một ông lão, mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn. Ông lão suy nghĩ một hồi lâu, rồi trả lời: “Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn.”...
Chuyện kể rằng: một hôm, có người hỏi một ông lão, mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn. Ông lão suy nghĩ một hồi lâu, rồi trả lời: “Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn.”...
Nhà nọ có 8 anh chị em. Đến một ngày, cả nhà làm mừng thọ 60 tuổi cho người mẹ vốn một mình nuôi 8 người con trai gái ấy. Tất cả các con đều thành danh ngoài xã hội, chúng mang rất nhiều quà mừng sinh nhật lần thứ 60 của mẹ mình....
Sau này sẽ chu đáo. Sau này sẽ chăm cha mẹ mạnh khỏe hơn. Chẳng hiểu sao chúng ta lại cứ luôn thức tỉnh muộn màng như thế, rằng thể hiện hiếu đạo đâu chỉ bằng vật chất....
Hội làng mở tiết Thanh minh gò xa heo hút lạnh mình Mẹ thôi Vơ vài khóm cỏ vãi rơi sao lâu mấy chục năm trời chưa xong?...
Nghe nói rằng cuộc đời nam nhân có 3 ngả đường. Ngả thứ nhất là con đường của một người cha vững vàng vì vợ con. Ngả thứ hai là con đường thăng tiến, thành công của địa vị xã hội Ngả thứ ba là con đường tự do bởi có thể chỉ còn một mình bất kỳ lúc nào....
“Bỉ” là cái kia; “Sắc” là ít; ” Tư” là cái ấy; và “Phong” là nhiều. Như vậy “bỉ sắc tư phong” là điều kia kém thì điều này hơn; cái kia ít thì cái này nhiều, chỉ luật thừa trừ của Tạo hoá. Ta cũng có thể hiểu “bỉ sắc tư phong” là chỉ người đàn bà đẹp có cốt cách phong thái. Bỉ là người đàn bà; Sắc......
Hình như Nguyễn Tuân có một ý kiến khá thú vị: Muốn biết một bát phở có ngon hay không thì phải xem cách thái miếng thịt bò. Muốn biết một nhà thơ có phải thứ thiệt hay không thì phải nếm mùi Lục Bát....
Người ta bảo nhân ngày Vu Lan, nhớ về Cha Mẹ. Tôi, ngày này cũng như các ngày khác, vẫn nhớ về Cha mẹ mình, dù rằng Cha Mẹ vẫn bên cạnh tôi hàng ngày. Giỗ em, về quê thăm mộ, thương em một, thương Cha Mẹ 10. Khi làm Cha rồi mới thấy mất con là đau đớn như thế nào....
Có lẽ khi viết những dòng thơ trữ tình xót xa mang sắc điệu trào phúng rất riêng của phong vị Tú Xương, nhà thơ bên dòng sông Vị không hề nghĩ đến việc đặt tên. Thế nhưng, người đời sau bằng cảm nhận dân dã đã dùng hai tiếng "Thương vợ" không chê vào đâu được đặt tên, chuyển tải tác phẩm......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!