- Sáng tác mới
Bao giờ Anh gặp được em Nợ duyên hôm ấy Ban đêm hóa ngày Bao nhiêu kẻ Bị đọa đày Trong ngục tối Ngỡ mình bay giữa đời...
Là một góc thiên đường nơi hạ giới Màu trắng cà phê trải thảm đến lưng trời Ong bướm dập dờn đôi cánh nhỏ vui tươi Kĩu kịt phấn hoa, suốt cuộc đời ủ mặt Chớm vào Xuân sắc trời xanh trong vắt...
Gần đến 8/3, bầu không khí đang nóng dần lên. Chị em lo sắm sửa, làm đẹp, tổ chức các hoạt động thiết thực cho ngày lễ kỷ niệm Phụ nữ quốc tế....
Bao năm rồi tôi không gặp bạn? Đôi mắt nào vẫn tròn lung linh sáng Chiếc răng khểnh, nụ cười tươi duyên dáng Sóng xô về, nỗi nhớ mênh mang. Tuổi thơ nào mình đến lớp dênh dang Con đường làng, tre xanh, đất trắng Nắng thu vàng, thơm như thị chín...
Tuổi bảy mươi - Cái dốc Tiến lên hay giật lùi? Vượt dốc thật khó nhọc Ngã nhào dễ như chơi... bảy mươi tuổi - Cái mốc Thử thách của cuộc đời...
Tôi đã khóc khi đọc từng câu chuyện Tình mẹ bao la như biển lớn sông dài Suốt một đời mòn vẹt cả đôi vai Vắt kiệt sữa nuôi tháng ngày hy vọng... Đứa trẻ lớn tràn căng đầy sự sống Bước vào đời nuôi giấc mộng xa hoa...
Lộc nõn về trên cây, Muốn với tay hái lấy, Sợ gió Xuân đau lòng, Lá sao non lạ vậy? Hái lộc ngày đầu năm, Như bản năng xưa nay. Cành lá nõn lẩy bẩy, Phút nín lặng trên cao......
Tung hê nắng trả cho trời Hương hoa trả gió, nụ cười trả em Vãi sao che kín trời đêm Nhâm nhi đối ẩm say mèm với trăng Hỏi lòng còn nợ ai chăng ...?...
Xa quê từ độ thanh xuân Quê hương những lúc khi gần khi xa Nửa đời tứ xứ bôn ba Mải mê tìm kiếm phấn hoa nụ hồng Tình quê gói ghém trong lòng...
Chiều cuối năm tất bật Ùa đến khắp mọi nhà Người chăm cây vườn mới Ươm thêm nhiều sắc hoa Nhà nào cũng gói vội Bánh tét và bánh chưng Phố phố cúng cuối năm...
Uốn cong lọn gió Đông buồn Giang tay ôm sợi hoàng hôn cuối ngày Lùa đàn nắng ngủ trên cây Để ta giặt tấm chăn mây phiêu bồng... Hạ huyền mờ ảo hư không...
Thoang thoảng Xuân Tia nắng vàng đẫm hương thơm Đào thắm mai vàng xen vào làn gió nhẹ Tiếng bếp lửa hồng reo vui khe khẽ Nồi bánh chưng xanh nô nức gọi Xuân về...
Quê hương ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người. Quê hương thân thương mộc mạc, gần gụi mà giản dị, ở đó có ao rau muống, dậu mồng tơi và bát dưa cà, có lời ru của cha của bà bên cánh võng....
Ta nắm chặt tay nhau đi chung hết đoạn đường này em nhé. Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn mùa trôi lặng lẽ nở nụ cười buông bỏ chốn thời gian qua thật rồi kỳ cực nhọc gian nan...
Ở đời ta sống với nhau Chữ nhân phải lấy làm đầu trước tiên Muốn vui và bớt muộn phiền Ta nên đơn giản ưu tiên nụ cười. Chân thành để được thảnh thơi...
Nhớ thời dấp nước nụ cười cánh hoa ướt sũng nhạt người môi son Mây đen ầng ậng vo tròn ngâm da đồng trũng mưa còn còn mưa Móng chân vàng úa cáu chua...
Giữa màn mây phủ hoàng hôn... Thả hồn du ngoạn núi non điệp trùng Lẫn trong xanh thẳm Tà Đùng Có màn sương khói ngập ngừng nhẹ bay...
Xếp đôi sợi nắng ngọt ngào Trải cơn gió bấc len vào nhân gian Trong vùng ký ức miên man Mùa Thu đã cũ hoa vàng đã phai... Đông sang vặn vẹo hình hài...
Muốn có bản lĩnh, phải có tri thức. Muốn có tri thức, phải có học vấn. Muốn có học vấn, phải biết học hành, rèn luyện. Thử hình dung: Hai kẻ đứng trước một máy truyền hình. Một kẻ hiểu rõ công năng, đặc tính, tác dụng của từng nút điều chỉnh và phương pháp sử dụng chúng....
Mình sinh vào ngày 9 tháng 11. Gần cuối năm. Cứ giỗ bố được hơn một tháng là sinh nhật của mình. Bố hy sinh khi mình còn trong bụng mẹ, mẹ bảo con quẫy đạp đòi ra ghê lắm....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!