- Sáng tác mới
Sau một seri bài phê bình về những tập thơ đương đại, cũ nhất cũng là những năm 90 của thế kỷ trước; tôi được bạn trao cho một tập thơ mà tác giả cùng thế hệ với các nhà thơ chống Mỹ....
Bo bỏ thân hình cổ quái gớm giếc dữ tợn. Lúc nào nó khoác một bộ giáp nâu xám hoa văn bí hiểm cực kỳ cứng rắn tua tủa đinh gai sắc nhọn. Thân khoanh từng đốt nên dù khoác giáp sắt nó vẫn di chuyển uyển chuyển mau lẹ....
Bịt bùng trong khối bê tông, Lên sân thượng, mở toang hết cửa. Tần ngần mãi, đợi chờ cánh gió. Buồm ai căng, bay mải miết theo mây?...
Cha ông ngày xưa luôn tự giác răn mình hàm dưỡng Đạo đức, tu Tâm dưỡng Tính để TÍCH ĐỨC cho con cháu đời sau,để luân hồi tái sinh phát Tài Lộc, hưởng Phúc Thọ…...
Bài thơ “Cổng Làng” được nhà văn Phạm Lưu Vũ viết năm 2013 với bối cảnh xuất xứ như nhà văn đã chia sẻ vừa qua. Tôi có cơ hội nhận được bài thơ do tác giả gửi và được tham dự bữa “riệu” có anh Nguyễn Trọng Tạo hát...
Em nhỉ quê mình bên con sông Nước xuôi dòng làm nên dòng chảy Màu phù sa óng ánh sắc hồng Như hôm nào đôi má...Chợt bâng khuâng....
Xưa con hay khóc vụng Mỗi khi mẹ vắng nhà Con đã biết khóc vụng Từ cái hồi lên ba. Lúc những cơn bão táp Lúc ngật ngưỡng phồn hoa Khi lênh đênh giữa biển Chẳng biết đâu là nhà...
Trong cuộc sống có được người bạn tri kỷ mới thật là trân quý! Tri kỷ cũng như một thứ tình cảm ấm áp không lời, một thứ đồng hành giản dị nhưng quý báu vô ngần....
Không phải Đức Phật đạt toàn giác sau 49 ngày ngồi gốc cây bồ đề. Sau lần giác ngộ ban đầu ấy, Đức Thích Ca luôn tự đề cao giác ngộ bản thân qua mỗi ngày. Ngày hôm nay giác ngộ rồi lại thấy điều giác ngộ hôm qua là chưa đúng, chưa đủ....
Đời người như mớ bòng bong Như cọng rơm nhỏ giữa lòng đại dương Không biết bơi, không biết hướng Loay hoay tìm lối tìm đường, tìm cơ Muốn sống thì phải đến bờ...
Anh là biển Anh ôm em vào lòng Những mặn chát khát thèm len lỏi ngọt Sóng tình vỗ Em ngỡ mình chết đuối Em buông lòng mặc biển thỏa môi hôn...
Thiên Nhiên cứ đứng, Ta nhìn đến say, Thế gian hối hả , Trái đất vẫn quay... Ngân Hà cuộn xiết, Sao trôi đầy trời. Mẹ con Mặt trời, Cười giữa dòng trôi....
Tôi về gom lại lá mùa thu Nhặt lấy bâng khuâng với thẫn thờ Mây buồn xơ xác theo về gió Và ánh trăng buồn của ngày xưa Tôi về tìm lại những chiều mưa...
Ông là người thầy đầu tiên dạy tôi cách làm thơ, thơ cần phải sử dụng nhuyễn ngôn từ, nhạc điệu, hình ảnh và phải có cảm xúc. Ông là người đã đưa tôi đến với trại viết thiếu nhi cách đây nhiều năm....
Tôi đến Casablanca vào một ngày đông lạnh, sau 30 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời Hà Nội, lòng chênh chao nỗi niềm trống vắng. Có lẽ đây là chuyến đi công tác không mong đợi nhất của tôi trong những ngày cuối năm,...
Lại một ngày mới đến Chim sẽ ca và hoa sẽ nở Mặt Trời tuôn nắng mới Làm rạng rỡ Nụ cười nhân thế Dù ở nương dâu hay ngoài bãi bể Biến cải cuộc đời...
Từ tầng rất cao, ạt ào gió thổi, Sông Sài Gòn như kênh chật chội, Những chiếc tàu nặng nề mệt mỏi, Những dòng người nườm nượp qua cầu......
Tháng Năm Theo thời cuộc ta ly hương thủa ấy Ta nếm trải những thói đời lầm lậy Đối diện tử sinh Ngơ ngác tháng ngày ... Những kỷ niệm xưa khổ lắm buồn nhiều Ta chẳng thể nào quên Khi cái chết cận kề bên Ta bật khóc, không một lời trăn trối......
Gió mây ơi trên ấy có người không? Hãy bay mãi vào đại khung xanh thẳm quẩn quanh nhìn Tam Giới Dải Ngân Hà như khe suối tẻo teo Những địa cầu lăn trên vũ trụ, Chòng chành lá môn,...
Tôi cảm ơn người đã nắm nay không phải vì đã giúp tôi không ngã, mà chính vì người đã chìa tay ra với tôi. Tôi cảm ơn người đã cổ vũ không phải vì đã giúp đời tôi đã bớt khổ mà chính vì người đã có lòng khích lệ tôi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!