- Sáng tác mới
Nhớ mùa thu cũ, gió heo may Nhớ trọn trong tim, dáng ai gầy Nhớ con đường cũ chung đôi ấy Bên đường sương trắng mãi giăng giăng Nhớ buổi ta ngồi chuyện dưới trăng...
Ngày đến đánh thức tôi và nước mắt. Không ánh mặt trời Không tiếng chim hót Không gió ngọt lành Không hương hoa thơm. Chỉ mưa ào ạt Tạt cây ngả nghiêng....
Tết này mẹ có một vườn xuân Hồng Nhung thơm phức bên Tây Đức Lộc biếc, chồi xanh mãi Ba Lan. Cả vườn xuân tung hứng nắng tràn, Chim líu lo hót về quê mẹ....
Theo lịch, tối nay toàn thị xã bị cúp điện. Loay hoay một lúc, mấy cây nến cũng tạo nên thứ ánh sáng nhờ nhờ. Căn nhà hai tầng bỗng trở nên tối tăm, ngột ngạt vì không có điện. Con gái liền đề xuất đi dạo....
Cấp nạn chi bằng (tiếng Hàn: 급난지붕 tiếng Hán: 急難之朋 ). Ở đây: Cấp - Gấp, Nạn - Khó khăn, Chi - Của, Bằng - Bạn. Nghĩa đen là Bạn lúc khó khăn, nguy cấp....
Ở phía Đông Bắc của Seoul có quả núi được mệnh danh là chấn sơn (鎭山, 진산) có tên là Bắc Nhạc Sơn (北岳山, 북악산). Dưới chân núi ấy có một khu có tên là Công viên Tam Thanh (三淸公園, 삼청공원)....
Tôi muốn cùng em về đất quê Hoài niệm một thời đã xa xưa Một nong tằm chín ba nong kén Óng ánh mượt mà những áng tơ. Một thời vất vả đội nắng mưa Tay em màu nhựa chắc phai mờ...
Hai cây me cổ thụ Đã cưa tự bao giờ Hai phiến thớt nâu sẫm Nhẵn mịn thời con thơ. Tắc kè kêu cành vắng Tiếng hoang dã của rừng Một thời xưa vọng lại...
Em đã có khoảng trời riêng để nhớ Một mảnh trăng lơ lửng suốt đêm trường Gần đến vậy mà tim anh hờ hững Nhớ về anh lòng quặn thắt cơn đau Gửi cho anh khoảng trời xao xác nắng...
Có những lúc ta ngồi vơ vẩn Đằm mình trong chuyện nọ chuyện kia Lại có khi tự mình ngơ ngẩn Cứ loay hoay trong ruột ngoài rìa Lại có lúc thờ ơ mọi thứ...
Hồi còn bé, chị rất nhạy cảm với âm thanh. Có khi đứng giữa một đám đông ồn ào mà chị chẳng nghe rõ một điều gì. Nhưng vào những lúc yên tĩnh nhất, chị lại thấy những âm thanh trở nên sống động hơn bao giờ hết....
Sáng còn phong kín nụ Chiều đã căng tròn hoa Mùi hương bên cửa sổ Gợi nỗi nhớ quê xa. Từ bờ ao, chân dậu Dành dành lên ban công...
Gửi vào những sợi tơ trời Một niềm nhớ với muôn lời thương yêu Gió gom mưa nắng sớm chiều Để thành bảy sắc đem thêu cầu vồng Ơi người trộm nhớ thầm mong...
Quê hương ai hỏi là gì? Với tôi nơi ấy là khi nhớ về Nhớ Bà ngoại đội nón mê Dẻo như mây gánh cả về chợ phiên Nào ngô, nào lạc, đỗ đen...
Khi cha mẹ của bạn Không giàu có nhưng mà Vẫn cố lo cho bạn Một cuộc sống thăng hoa Bạn phải luôn ghi nhớ Hy sinh của mẹ cha...
Có lẽ ngàn năm rồi Ta chưa gặp lại nhau Tuổi bốn mươi Em vẫn còn khờ khạo Chẳng thể quên Một thời ta đau đáu Ngày nhớ nhau Đêm còn mơ thấy nhau...
Em chỉ cần Một góc nhỏ trái tim anh Đủ để anh nhớ thương Những chân trời thầm lặng Đủ để khi trăng tròn Trăng khuyết Anh chợt nhớ về...
Chẳng muốn rời xa thơ một bước Sợ hồn xinh lạc mất đường về Đã bao năm cách biệt trời quê Ấm tình nghĩa, thân người nơi xứ lạ. Một thoáng se lòng ta nhớ mẹ Một chút buồn xót xa em trẻ...
Thiên tân vạn khổ (Tiếng Hàn: 천신만고 - Tiếng Hán: 千辛萬苦 ) ở đây, thiên - nghìn, tân - cay, vạn - vạn, khổ - đắng. Câu này nghĩa là "nghìn cay vạn đắng", hay như tiếng Việt vẫn nói là "trăm đắng ngàn cay"....
Tôi là người đi tìm dĩ vãng Nhặt lại tuổi thơ dưới những tán bàng Con thuyền giấy và dòng sông lơ đãng Cánh phượng hồng, trong nắng hạ chia ly...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!