- Sáng tác mới
Cáo mời cò đến nhà chơi Mang ra đĩa súp để mời cò ăn Cò biết bị cáo chơi khăm Hôm sau mời cáo đến thăm nhà mình...
Cuối năm 1970 khi ấy tôi 4 tuổi. Bố tôi sau một trận bệnh nặng(sau này khi học ngành Y tôi nghĩ đó là do viêm gan A, bố đi an dưỡng 2 tháng rồi nghỉ hưu sớm khi mới 57 tuổi....
Lời nói tựa chìa khóa Mở hay đóng cửa lòng Có khi là vô giá Có khi là tổn thương... Người nói vì cố ý Cũng có thể vô tâm Đã vung thứ "vũ khí"...
…Em xin đừng trách rằng thời gian nghiệt ngã hoa có phai màu thì quả mới sinh sôi đừng kêu than là số phận cuộc đời chưa kịp trẻ đã sang thời cỏ úa......
Một hôm cáo đang rong chơi Gặp giàn nho chín gợi mời cáo ăn Nhưng mà rõ thật khó nhằn Nho ở cao quá khó khăn chất chồng...
Mười phút giải lao thầy giáo nói rất nhiều Không cần bảng đen, không cần giáo án Một góc hành lang mấy mái đầu bè bạn Lớp sinh viên đứa đứng, đứa ngồi …...
Bỗng dưng nhớ đến một người . Cồn cào… muốn gọi thành lời tên nhau... Năm qua mau tháng qua mau Nỗi đau xưa đã lặn sâu… đã lành....
Giác giả vô xỉ (tiếng Hàn 각자무치 tiếng Hán 角者無齒 - giác giả vô xỉ). Ở đây, giác - sừng, giả - người, vô - không có, xỉ - răng. Nghĩa đen câu này là kẻ có sừng thì không có răng (không hiểu về mặt sinh học có đúng thế không)....
Khi đi cầu Đạo, Lão Tử đã gặp người thầy thư ba của mình là Tử Chân và hỏi về cách trị thế. Tử Chân đã nói cần nhớ và làm theo 6 điều là có thể thành công mọi việc trên đời, đó là:...
"Khoe" chẳng phải "khiếu" của bà Cuộc sống mọi thứ đều là thường thôi... Hôm qua, một ngày thật vui! Tổng kết năm học, bà ngồi ghế trên... Chỉ chờ thầy cô điểm tên...
Ve vẻ vè ve Vè "Nồi cơm điện" Thứ nhất là tiện Không phải củi rơm Thứ nhì nấu cơm Ít bị khê, cháy. Ai đi xe máy Muốn không sứt đầu...
Chiều nay trời vẫn dầm dề Sen không nở được tiếng ve thì thầm Phượng buồn đứng đó trầm ngâm màu hoa nhợt nhạt ướt đầm trong mưa...
Hạnh phúc thực sự - như thường nói - là cả một hành trình, là cả con đường trải nghiệm - là từng giây phút sống trong hiện tại, là sự chuẩn bị cho những dự đoán tương lai và sau đó trở thành quá khứ....
Thuở nhỏ quấn quít bên thơ Yêu ai lớt phớt hững hờ nắng đông Mẹ dặn con nhớ lấy chồng Dựng căn nhà nhỏ bên sông tình nồng Thơ văn tô điểm sắc hồng...
Nếu như em có thể Sẽ mang biển về giấu ở trong tim Có nước mặn mòi Có sóng ngầm mãnh liệt Có vòng tay tha thiết Có tiếng cười anh – chớp nắng – chập chờn rung!...
Lối nhỏ vào đời Bỡ ngỡ gặp em Đôi mắt long lanh Áo thơm mùi phấn trắng Giọng hát vang Má tươi màu nắng Tiếng đàn trầm nâng bước em đi Lối nhỏ ngày xưa vẫn còn đó thầm thì...
Cơn lốc tan rồi gió hết hung hăng Mảnh trăng khuyết Giời thả trong hồ nước Chuyện xưa bảo nếu ai mò được Giời cho lên ở với em Hằng...
Phải là linh cảm chuyện gì Mà đêm khó ngủ ngày thì nôn nao Đông về rét mướt có sao Mà lo sương muối hanh hao thân gầy...
Là qua đi mờ mịt nửa khung trời Là vỡ vụn lời hẹn trước bình minh rạng rỡ Là trốn chạy vội vàng giữa cung đường không đèn đỏ Cơn mưa rào bất chợt của riêng ai Mưa qua rồi biển xanh tựa ban mai Cánh buồm nhỏ nghiêng chào con sóng nhỏ...
Tình yêu tuổi thơ Nhẹ như một giấc mơ Trái tim non không biết nhớ nhiều Không đắng cay chỉ ngọt ngào mơ mộng Bắt đầu khi nào, ở đâu, em không rõ Dường như gió Dường như mây Như hơi nóng bay những trưa mùa hạ Như hương hoa dại thơm kỳ lạ không tên....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!