- Sáng tác mới
Chắc chắn thiếu phụ ấy Không phải là đàn ông! Vốn cuộc đời cô ấy Đâu hiền hòa như sông... Cô chịu nhiều thử thách Cả những vết thương lòng Một mình không ai giúp...
Hạnh phúc là gì nhỉ? Hạnh phúc ở đâu xa? Rất nhiều điều bỏ phí Nếu mải đợi đến già... Hạnh phúc đơn giản nhất Người đã khiến ta cười Thậm chí khi ta khóc...
Hãy từng ngày con sống để vì nhau Nắng sẽ xanh nồng nàn trên búp lá Hoa vẫn nở dùng dằng mùa đã cạn Và quả thì tha thiết ngọt cho môi Cha đã đi quá nửa cuộc đời Bàn chân lấm yêu đương, con tim từng ướt nhịp...
Có nhà thơ gọi đất nước ta là "Đất nước hình tia chớp", nơi đây đầy giông tố. Mẹ Âu Cơ đã chọn dải đất đó, dải đất hình tia chớp, và chọn đúng vùng "Tâm bão" để sinh ra con Lạc cháu Hồng....
Sống vì ta, ấy là sống BÌNH THƯỜNG Khi KHÁC THƯỜNG, là sống vì người khác Còn TẦM THƯỜNG, là khi ta sống bạc Đạt PHI THƯỜNG, là biết sống quên thân Kiểu BẤT THƯỜNG, phải tránh, chẳng phân vân...
Sống vì ta, ấy là sống BÌNH THƯỜNG Khi KHÁC THƯỜNG, là sống vì người khác Còn TẦM THƯỜNG, là khi ta sống bạc Đạt PHI THƯỜNG, là biết sống quên thân Kiểu BẤT THƯỜNG, phải tránh, chẳng phân vân...
Nào, ta đến Tổ Đình Hộ Pháp Tán sa la xanh mát nhân từ Ta tản bộ sân nhà thờ Song Vĩnh Giữa chuông ngân Chúa như thực như hư Biển Hồ Cốc...
Cho đến nay, nhân loại chứng kiến nhiều cách trị nước, như Đế thuật, Vương thuật và Pháp thuật. Đế thuật là con đường trị nước của những người tu luyện như Quỷ Cốc Tử. Đó là Đạo. Ông biết hết nhưng không màng một chút Danh, Lợi, Tình như con người thế gian....
Con giờ đã lớn chưa khôn Thế gian bao chuyện bán buôn lọc lừa Mẹ cha vốn dĩ quê mùa Dõi theo con những sớm trưa dặm trường...
Trong những ngày đất nước đang hừng hực ngọn lửa đấu tranh, lên án Trung Quốc đặt giàn khoan trái phép lên lãnh hải nước ta, mỗi người dân Việt Nam thể hiện lòng yêu nước của mình theo một cách riêng....
Hồn quê mình Là rau lang luộc Chấm mắm cáy mắm cua Nồng vị phù sa Là bánh cuốn làng Kênh Cay mùi cà cuống Kẹo Sừu Châu giòn gió bấc mùa đông...
Trên đời này, kẻ nào biết thương yêu bản thân mình, mới biết thương yêu những người ruột thịt thân thích. Biết yêu thương người ruột thịt thân thích, mới biết thương yêu bạn bè, đồng loại....
Tôi sinh ra và sống trọn cả tuổi hoa niên trên vùng đất nổi, ngầm chảy bên dưới là con sông Vị Hoàng mà không hề biết. Đọc thơ Tú Xương, lòng đau đáu tiếc một con sông vô định trong tâm tưởng “Sông kia rày đã nên đồng…”,...
Mưa dầm dề kéo cái lạnh đầu đông Ngày tháng Mười chưa kịp cười đã tối! Lại sôi động khi bước vào Mùa cưới Guồng máy bắt đầu khi đỉnh dịch vừa qua…...
Vào thời vua Minh Thế Tông, ở Giang Tây có một người làm nghề dạy học, họ Du, tên là Đô. Người này học rộng nhiều tài, năm 18 tuổi đã thi đỗ tú tài. Thấy nhà mình nghèo quá, anh bèn cùng với mấy người bạn cùng nhau mở lớp dạy học....
Mấy ngày rồi, Mụ mong đứng mong ngồi hết đi ra rồi lại đi vào. Hai đứa con thì suốt ngày đòi mẹ quà, đòi ăn ngon. Mà giãn cách xã hội ba ngày mới được đi chợ một lần, tiền thì đâu có dư dả gì. Mụ gắt lên với lũ trẻ một cách vô cớ....
Đã leo tới đỉnh núi Bao vất vả, gian lao Có chiến công, thất bại Có cay đắng, tự hào... Nửa phần đời còn lại Vẫn luôn là nửa non Nhiều khi còn thất bại Và đau khổ nhiều hơn......
Quanh năm vất vả đồng xa Mặt trời khuất núi mà cha chưa về Cha còn cấy lúa đêm hè Âm thầm người bước trăng về trên lưng Vai gầy tóc bạc như sương Bao năm gian khó dẫn đường con đi...
Cuộc sống vốn không đau khổ, điều khiến người ta đau khổ là bởi dục vọng quá nhiều. Thân thể vốn không mệt mỏi, điều khiến người ta mệt mỏi là bởi gánh nặng quá nhiều. Đời người dẫu không hoàn mỹ, thì hãy cứ cười ung dung...
Con giờ đã lớn chưa khôn Thế gian bao chuyện bán buôn lọc lừa Mẹ cha vốn dĩ quê mùa Dõi theo con những sớm trưa dặm trường Chắt chiu từ những yêu thương...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!