- Sáng tác mới
Tuổi hai mươi ta như sợi nắng mai Góc phố yên bình thắp chùm phượng đỏ Con dế vô tư ngủ ngon lành trong cỏ Nụ tầm xuân xanh mát những đường thơ. Tháng ngày trôi,thêm một nhịp đôi mươi...
Có lẽ trong trang phục cổ của người Việt, hiếm có trang phục nào cho Phụ nữ lại gây sự chú ý, thiện cảm, và trân trọng như Yếm Đào! Không chỉ còn là trang phục nữa, Yếm Đào đã là biểu tượng của một phong cách, một tính cách, một nét tâm tư của người Phụ nữ Việt....
Tháng Ba, lãng đãng mù giăng Nhạt nhòa sương khói Ẩm ương hạt mưa, sợi nắng Ướt cánh chim trời, se ngọn gió lơi lơi. Tháng Ba, hoa lá bời bời...
Tại anh se nắng mùa đông Làm đen mái tóc làm hồng má em Làm hồng môi thắm cánh sen Cho đêm mất ngủ, tim em rối bời...
Nhớ ngày xưa thời sinh viên ngồi một mình say mê khúc: “Nắng có gầy bằng...” . Nhạc Trịnh mê hoặc như cánh bướm Trang Chu. Càng không giải mã được càng hát như để khoe bản sự của mình. Sau này, đi vào Đại Đạo, trở thành một lạp tử trong nó thì thấy những lời Lão Trang nghiêm túc phi thường, thực tế......
Sao người nỡ… bắn vào mặt hồ đang yên ả. Khi ban mai tươi trong, ngọn gió cũng rất mềm. Nắng non rạng ngời, sợi nắng cũng trinh nguyên. Con chuồn ớt rập rình,nhởn nhơ bầy cá....
Chiều tà sợi nắng đi ngang Sợi tan vào núi sợi sang chân trời Mượn thơ ta gửi đôi lời Người nơi xa ấy, vợi vời nhớ nhung...
Sương mơ hồ quẩn quanh vòm lá Nắng ẩn mình trên vách đá rêu phong Bên sườn núi mây dềnh lên như sóng Gió đong đưa cánh võng sương mù....
Chiều gom bao sợi nắng ngà Dát lên đĩa ngọc thế là thành trăng Người thì: ông Giẳng ông Giăng Người kêu: Cung Quảng, Chị Hằng, Nguyệt Nga....
Thế là mùa đã thu sang Vàng tươi sợi nắng mơn man gió chiều Thế là Cúc đã nở nhiều Họa mi hát khúc yêu yêu ru tình....
Mùa hè rớt lại phía sau Chiều vàng tơ sợi nắng Chút mưa về giăng giăng Em chở mùa thu trên tay Chòng chành ký ức Ngày đón anh Phím dương cầm buông lơi...
Người đi cùng ngọn gió Lào Ta tìm sợi nắng rọi vào giấc mơ Người đi theo những vần thơ Đồi hoa sim tím trong giờ ra chơi Bây giờ hai đứa hai nơi...
Sao em làm mình dang dở Khi thương nỗi nhớ của tôi Bâng khuâng ráng chiều rực đỏ Đâu hay mây đã cuối ngày Sao em làm mình dang dở Khi nghe mưa hát bên đồi Dẫu dạt dào mà chốc lát Nắng lên khô khát kiệt cùng...
Xanh đến vô cùng, trời biển vào Thu Nắng mướt lá hoa, nắng nhòa bãi đá Mây ngút ngát đằm mình trong sóng cả Đoạn đường nào gió hát tóc miên man....
Chiều không em ta về nơi phố nhỏ Nhặt cánh điệp vàng bay theo gió lang thang Chiều không em, nghe gió hát miên man Con phố nhỏ nghe thu rơi từng cánh....
Chiều tà sợi nắng đi ngang Sợi tan vào núi sợi sang chân trời Mượn thơ ta gửi đôi lời Người nơi xa ấy, vợi vời nhớ nhung...
The Twelve Apostles (tạm dịch: "Mười hai Sứ đồ" hay “Mười hai tông đồ”) là một tập hợp các khối đá ở ngoài khơi Vườn quốc gia Port Campbell, tiểu bang Victoria, Úc. Các cột đá nằm gần nhau này được hình thành do đá vôi bị xói mòn bởi điều kiện thời tiết khắc nghiệt của Nam Đại Dương...
Em là mưa đền cây Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ Anh tìm đến nơi em để hồi sinh....
Ta đến bên đời như sợi nắng mai Thoáng bối rối trước nụ cười thuở ấy Ánh mắt xưa thức yêu thương bừng dậy Phút chạnh lòng, ta chợt nhớ... rồi quên... Ta đi qua bung biêng tháng Giêng Cơn gió lạnh thoảng mặt hồ hiu quạnh...
Có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng tính nhân văn cao cả của THÁNG BA THƯƠNG MẾN là sợi chỉ đỏ xuyên suốt không chỉ từ đầu đến cuối tập thơ CÒN ĐANG ĐÀN BÀ mà sẽ xuyên suốt thế giới thi ca của nhà thơ Ánh Tuyết. Bài thơ có vẻ đẹp vô cùng kỳ ảo về một vùng quê nghèo áo cơm nhưng giàu nhân......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!