- Sáng tác mới
Nơi tôi sống, những con đường tươi lá. Hoa dệt trời, đua nở, tiếng chim ca. Nắng vừa ươm, thơm hương cả mái nhà. Theo tiếng gió, hoa dịu dàng buông sắc....
Rừng tĩnh lặng để cho cây ồn ã Hoa dẫu muôn màu nhưng lá vẫn xanh Em vẫn thế cả một đời tất tả Để cho anh được công toại danh thành...
Mải tìm hạc trắng sông Thao Vấp câu Xoan ghẹo ngã vào hội quê, “Linh tinh tình phập” giữ lề Mười hai đùng đục trăng thề tháng giêng, Phải lòng đồi Trám ngả nghiêng...
Khai bút đầu Xuân Ta… chén rượu cay bên ly cà phê đắng Bát ngát hương hoa, màn đêm tĩnh lặng Nụ Xuân xanh mủm mỉm hé môi hồng! Chút mịt mờ giá lạnh của đêm Đông...
Mắt sắc thế! Còn đong đưa đến thế! Áo nâu sát eo thon khoe vồng ngực căng tròn. Nắng non, gió xuân ghẹo trêu hoa lá. Cửa thiền chòng chành… chóng mặt… áo nâu non.. Chẳng có luật nào cấm lên chùa! Thị Màu xưa đã từng yêu chú Tiểu....
Ngủ lịm trong hoàng hôn Brighton tím sẫm những cuộn cỏ khô tĩnh lặng trên cánh đồng vắng vẻ cuối năm cứ thấy cỏ là tim ta hồi hộp cứ thấy cánh đồng là tâm trí ta lại khấp khởi có phải lũ cào cào châu chấu...
Ngả nghiêng trời đất một cơn say Tĩnh lặng đêm đông đợi sang ngày Bất tử hoa cười trong gió lạnh Thế gian thu gọn một vòng tay …...
Đàn buông từng giọt nhặt khoan Tiếng đàn vang vọng lên ngàn trùng xa Non cao chạm đỉnh trăng ngà Hồ nghiêng tĩnh lặng non xa như gần...
Tháng Mười đã qua, ôi sao vội vã, Chẳng kịp chào Thu Chẳng kịp nhớ bạn hiền. Ngày đẹp thế sao mình quên được chứ ?! Tự trách thật nhiều, Bạn hỡi, xin thứ tha. Quay ngược thời gian ta tìm về tĩnh lặng. Ba mốt tháng Mười, trời xanh mây trắng....
Munich, một chiều thu tĩnh lặng. Góc phố bình yên. Nắng phớt hồng, lan man trên những vòm cây. Văn phòng của tôi xinh xắn, trang trí nhẹ nhàng bằng những bức tranh tự vẽ, màu xanh nước biển, xanh hoa lý. Rèm cửa cũng xanh dịu dàng....
Tuổi đời đâu còn trẻ Lọm khọm bảy, tám mươi Bạn bè thì vẫn thế Cứ gặp nhau là cười! Chuyện nhà với chuyện cửa Chuyện con cháu trưởng thành Cả những bức xúc nữa Trút cho sạch sành sanh......
Lã chã giọt bên thềm, Mi mắt già cộm ướt. Về với không điều ước, Mà sao còn xót xa? Một đêm nữa đã qua, Gà xao xác gáy sáng, Tiếng nhạc Thiền tĩnh lặng, Mà cứ sao bồi hồi?...
Tôi với anh phải đâu là xa lạ Chưa gặp một lần, liệu có thể nói quen? Vì ít tuổi nên tôi là em. Mà chắc gì ngàn xưa ta đã thế! Anh gồng gánh kiếp ba đào dâu bể Tôi loay hoay thân lữ thứ chốn này Dẫu tam sinh duyên nợ có vơi đầy Thì quan ải danh-lợi-tình vẫn khác....
Đàn buông từng giọt nhặt khoan Tiếng đàn vang vọng lên ngàn trùng xa Non cao chạm đỉnh trăng ngà Hồ nghiêng tĩnh lặng non xa như gần Tiếng lòng thanh thoát trong ngân...
Phiên tòa tạm xong rồi Đặt bay mà hết vé Thì anh ở lại nhé Nỗi buồn cao nguyên ơi Khép lại mọi đầy vơi Giữ cho lòng tĩnh lặng Như hoa cà phê đắng...
Nghĩa trang liệt sĩ Chiều thu Tĩnh lặng Nao lòng Những mộ bia Nơi các anh nằm Yên nghỉ… Gió và nắng nói gì thủ thỉ Kể tôi nghe Cuộc đời Của các anh Nơi đây Những nấm mồ Những khoảng trời tuổi xanh Những ước mơ ngọt lành Những tình yêu chớm nở...
Một lần nghe kể về vướng mắc của người bạn, tôi đã tìm cách an ủi rằng: sống với nhau mà không có niềm tin yêu thì khổ lắm. Để động viên bạn, tôi đọc một đoạn thơ trong bài “Ngày về không xa” mà tôi viết sau khi nói chuyện với tình yêu của mình...
Công viên vắng, Gió thì thào khe khẽ. Những lá me mở mắt ngọc nhìn trời, Nắng rây vàng, từng làn khẽ rơi rơi ... Đàn chim nhỏ rộn ràng chao cánh, Sóng sánh từng mảng nắng... Những vòm xanh lích chích giọng vơi đầy......
Đừng hỏi tôi sao vũ trụ lang thang Lựa tìm chi giữa muôn vàn tinh tú Đừng hỏi tôi những tinh vân rực rỡ Gom làm chi lắm thế bao sắc màu. Đừng hỏi tôi sao làm ngọn gió trời...
Những chiến sĩ quân chủ lực Nam tiến lần này được nghỉ 3 ngày, chờ được phiên chế về đơn vị mới. Trạm dừng chân giữa vùng đồi núi giăng giăng. Những cánh rừng lồ ô xen lẫn những cây cổ thụ cao chất ngất. Đây là vùng đất đỏ. Loại đất Bazan mầu nâu đỏ xốp và mầu mỡ. Ở miền Đông này phần lớn là đồi,......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!