- Sáng tác mới
Chiều tà sợi nắng đi ngang Sợi tan vào núi sợi sang chân trời Mượn thơ ta gửi đôi lời Người nơi xa ấy, vợi vời nhớ nhung...
Ai về qua Ngã tư Môi Cho ta nhắn gửi đôi lời nhớ thương Nhắn cô cắt lúa bên sông Chiều chiều gánh lúa qua đường cái quan...
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 극기복례(克己復禮 - khắc kỷ phục lễ). Ở đây, khắc - loại bỏ, kỷ - bản thân, phục - quay về, lễ - lễ nghĩa. Câu này có nghĩa là quên bản thân, quay về với lễ nghĩa, hàm ý từ bỏ tư lợi, đi theo nhân nghĩa....
Có một lần đọc trên mạng, tôi thấy có một bài viết rất hay nói về sự tỏa sáng của tâm hồn con người. Tác giả bài viết cho rằng xã hội loài người chúng ta thực sự là một thùng thuốc nhuộm. Mỗi chúng ta khi sinh ra đều có một tâm hồn thuần khiết, trong veo như giọt sương mai. Tâm hồn ấy sáng lấp lánh......
Một chiều Thu con trở về thăm mẹ Bao nhiêu năm mẹ vẫn ngóng bên hè? Quá nửa cuộc đời, con như đứa trẻ Mắt ướt lệ nhòa nức nở “mẹ yêu”!...
Chong đèn đọc lại Nguyễn Du Long lanh đáy nước mùa thu qua rồi. Oan hồn tháng Bảy sụt sùi Thăng Long đô hội đàn cười khóc ai!...
Cây mải xanh. Hoa bận đưa hương Quả còn nghĩ chát, chua, dịu ngọt Anh hoá kẻ si tình ẩn nấp Trong khu vườn hồi hộp đợi chờ em....
Cá là một là một loài động vật mà ai cũng biết rằng hầu hết chúng chỉ có thể sống được trong nước và thở bằng mang. Rồng là một loài vật truyền thuyết mà dường như chúng có thể sống được bất cứ nơi nào, dù là trên không, dưới nước, thậm chí trong đất....
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 멸사봉공(滅私奉公 - diệt tư phụng công. Ở đây, diệt - dập tắt/loại bỏ, tư - cá nhân, phụng - phụng sự, công - cái chung. Câu này có nghĩa là loại bỏ cái cá nhân, phục vụ cái chung....
Số nhà ngõ mấy lãng quên Những khi mất ngủ thâu đêm nhẩm hoài Lẽ thường một nhỏ hơn hai Một tôi nhung nhớ vắt vai giật mình Heo may ngõ vắng bước nhanh...
Cuộc đời con người ta là ngắn ngủi lắm. Nó chỉ như một giấc mộng kê vàng mà thôi. Vừa mới bình minh đấy, mà đã chợt hoàng hôn rồi. Cái được cái mất trong cuộc đời này vốn là vô thường. Đang sống trong mê mà, nên thấy thời gian ngắn ngủi thì cũng chỉ biết thốt lên, rằng sao thời gian trôi đi nhanh......
Chút tình cờ về cao nguyên đất đỏ Sáng mù sương, hoa trắng phủ ngập đường Bên nhà ai, vẳng giọng hát du dương Tiếng hát ngọt nghe dịu dàng da diết...
Nhớ chưa phải yêu nhưng đã yêu là nhớ Ta nhận ra nhau qua nỗi nhớ nhiều Nhớ buổi sáng nhớ buổi chiều buổi tối Nỗi nhớ ủ trong lòng mọc ở phía xa xôi…...
Ngốc tột cùng thành cổ tích nghìn năm, Có một kẻ “Đi nơi Vô Tang Tích”, Làm một việc cực kỳ ngốc nghếch Là kiếm “Tìm Một vật Vô Danh”....
Đức Ban là một tên tuổi trong làng văn Xứ Nghệ nhưng do xa nhà từ rất sớm, nên phải đến những năm đầu tái lập tỉnh, tôi mới có dịp diện kiến anh....
Tháng bảy này sao chẳng có mưa NgâuHay thư ơng nhớ đã cạn theo ngày tháng Đâu tiếng rì rầm trong cơn mưa buổi sáng Chẳng còn chênh vênh với bong bóng phập phồng...
Năm xưa về xóm không chồng Đường làng ngút ngàn cỏ dại Rác thải, đồ thừa vương vãi Đàn em chân đất đầu trần Bước đi dạ cứ tần ngần Nhìn vô nhà tranh vách đất Bên hè ba người hành khất Cùng nhau ăn bắp với đường...
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 연목구어(緣木求魚 - duyên mộc cầu ngư). Ở đây, duyên mộc - leo cây, cầu - tìm, ngư - cá. Trong Kinh dịch có Quẻ Lôi trạch Quy Muội bao gồm Nội quái là ☱ (Đoài) và Ngoại quái là ☳ (Chấn)....
Trời lại mưa! Đã hơn nửa tháng nay trời đổ mưa tầm tã. Nhìn ra trời mưa trắng xóa một màu, nhìn ra vườn hòe cũng thấy một màu trắng xóa rũ rượi của hoa hòe nở rộ thấy xót cả lòng. Vậy là cả nhà phải đội mưa dầm nước ra vườn bẻ hòe về nếu không chỉ khoảng một tuần mưa mất một lứa hòe là coi như mất......
Có một lần, chiều không về lối cũ! Bước chân chiều lạc lõng chốn nào đây? Hoàng hôn tím ngập ngừng phong cánh nắng, gió mịt mờ quên biếc thắm đường mây. Từ lâu lắm, người không về chốn cũ. Hạ nhớ mùa châm phượng đỏ trời đây. Mây bải hoải rớt tiếng chiều lã chã. Mênh mang hồ, mê mải sóng vời xa......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!