- Sáng tác mới
Hình như mùa mới qua đây Thoáng lao xao một vùng trời Bắc Mây xanh thế mà cánh chuồn thì thấp Ngâu nhạt nhòa mí ướt hanh hao....
Tinh khôi biển trời nơi ấy vào Thu Nắng mướt lá hoa, nắng nhòa bãi đá Mây ngút ngát đằm mình trong sóng cả Đoạn đường nào gió hát tóc miên man....
Tôi biết đến thơ Nguyên Hùng thật tình cờ qua âm nhạc của Lê An Tuyên. Và thơ anh, cứ thế cuốn tôi đi, qua những bến bờ yêu như biển chiều gợi nhớ, tựa đêm trăng lấp lánh, sóng xôn xao…...
Giấc mơ ngoan, lời mẹ vừa trải xuống hãy dịu dàng ngoan ngoãn kẻo mơ tan. Nàng công chúa mang gót hài nhung lụa Rực rỡ hào quang, lấp lánh ánh vàng....
Có một ngôi chùa, nhân vì thờ một xâu chuỗi Phật Tổ từng đeo mà nổi tiếng. Người người nô nức đến tham quan và cúng dường....
Có một con gián nhỏ Xuất hiện trong nhà hàng Bay vù vù rồi nó Đáp xuống thật nhẹ nhàng Nơi diễn ra bàn tiệc Trên vai một quý bà...
Lần chần buổi sáng trầm ngâm, Cả đêm thao thức; cõi trần, cõi Tiên, Vô vi, tìm giấc thuỳ miên, Bến Phong Kiều ghé, con thuyền nơi mô?...
Chiều phai dần như ánh mắt xa Đêm về trăng lẫn với cỏ hoa, Thu chợt đến như người vừa khóc Sương hay là ánh mắt đỏ hoe?...
Từ sau vụ nổ Bích Ben Giời thương Đất bọc phận mềm cỏ xanh Rong rêu gần họ sát ngành Chạm tay ngượng nghịu lời giành thương thân, Người yêu mấy chẳng một lần...
Em về, Hà Nội chợt xanh Vầng trăng giữa tháng long lanh Tây hồ Lắng lòng trong tiếng sóng ru Thẳm xa ngân tiếng chuông chùa mênh mông....
Hơn ngàn bốn trăm năm, Bến Phong Kiều còn đó, Chùa Hàn San còn đây, Thành Cô Tô xưa cũ, Tây Thi còn giặt áo, Chíu cong nét chân mày...Cây phong to lá đỏ, Tơi tả thu rụng đầy,...
Quá ngỡ ngàng, tôi gặp tôi Ở chốn cuối đất, tận nơi cùng trời Khi tôi đứng, lúc tôi ngồi Tôi này ngắm, tôi kia cười với tôi Tôi trong cuốn sách thế thời...
Đừng lưu dấu vết. Thanh thản dừng chân Chẳng bám víu vào điều gì, cứ dừng rồi đi tiếp. Không tránh duyên đến, chẳng níu duyên đi Buông bỏ là tự do, bám víu là khổ ải Đến với đời tay trắng, rời cõi đời tay không....
Con người ta nếu như có thể hiểu được “buông” thì ấy chính là bậc trí giả. Buông là biểu hiện của từ bi, trí tuệ và sự trưởng thành. Nó khác với “buông tha” hay “vứt bỏ” vốn là một dạng trốn tránh thực tại....
Chẳng có gì để ngạc nhiên hơn Mưa làm ướt những lời chưa kịp nói Anh đáng trách như cơn mưa ấy Chút vô tình làm giá rét thơ em. Sét phũ phàng xé nát bình yên Chớp không thôi những điều hăm doạ,...
Chùm mây áo trắng Vừa đến mùa hè Nghìn cây nổi dậy Ran trời nhạc ve Thoáng một chiều kia Chùm mây hoá phép...
Thơm từ thời học trò Đến hôm nay vẫn vậy Trong lùm xanh hoang dại Lấp ló vàng đua hương Thơm như là mít chín như ổi mềm vàng cây Thơm cả tiếng chim hót Ngọt kỷ niệm từng ngày...
Tàn hạ vừa lạ vừa quen Ngày mưa nghiêng đổ tóc đêm rối bời Nhắm mắt ngỡ tuổi đôi mươi Nghe cơn gió lạc lõng thời yêu đương...
Lũ chim nhạn ở đâu rủ nhau về Bay chấp chới trên lúa đồng trĩu hạt Bưởi vườn ai vào thu vàng thơm ngát Mùa đã về trong hương sắc đồng quê...
Một lão hòa thượng ở ngôi chùa nọ rất yêu quý một chậu hoa lan thanh nhã, ông thường đích thân nhổ cỏ tưới nước, bắt sâu cho nó. Cây hoa lan dưới sự chăm sóc tận tình của ông, trông vô cùng khỏe mạnh, trổ ra những bông hoa rất đẹp....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!