- Sáng tác mới
Con người sống truy cầu danh lợi vốn là để được hạnh phúc, vui vẻ, nhưng rất nhiều người vì truy cầu không được lại đánh mất niềm vui, niềm hạnh phúc vốn có. Đây đúng là cái vòng luẩn quẩn của nhân sinh....
Liệu có ai đó sinh ra là để dành riêng cho ai đó không nhỉ? Dành riêng là họ sẽ tự đến với mình? Hay mình vẫn phải giành về? Lời hay (좋은 글) giới thiệu một tâm niệm của một người, người này có một lý giải khác về "thiên sinh duyên phận". Chỉ là lý giải cá nhân họ thôi....
Cuối đời Mây trắng bay trên đầu cao vời vợi Cỏ luân hồi xanh lút quá gối chân Bạc và vàng, cửa nhà và thật giả Đã trong tay biến đi như phép lạ Cuối đời Nửa ly rượu không đủ sức uống cạn...
Người xưa có một câu nói rất nổi tiếng đại ý là: chỉ cho con ăn mà không dạy dỗ con thì đó là lỗi của cha mẹ. Triết học gia nổi tiếng Plato cũng từng nói rằng "Không được sinh ra còn tốt hơn là không được dạy dỗ"....
Một lần cái nắng say ngà Xô ngày đổ nửa ánh tà vào đêm Để chiều nương cánh gió mềm Tìm ai giăng tím nỗi niềm ngu ngơ...
Viết về gương mặt của làng là một việc khó bởi nhìn nhận về một con người được coi là tiêu biểu có cái gì đó trừu tượng mông lung chưa kể quan điểm đánh giá của mỗi người là khác nhau....
Nhân duyên, thay vì khư khư giữ, ta nên biết sẻ chia; thay vì mải vén vun, hãy biết vừa biết đủ. Nhân duyên, thay vì chỉ biết chờ đợi, hãy chủ động đi tìm; thay vì chỉ biết hoài nghi, hãy có tâm luôn luôn tin tưởng....
Sao người nỡ… bắn vào mặt hồ đang yên ả. Khi ban mai tươi trong, ngọn gió cũng rất mềm. Nắng non rạng ngời, sợi nắng cũng trinh nguyên. Con chuồn ớt rập rình,nhởn nhơ bầy cá....
Bến đò HànTrong sương giăng Chiếc thuyền nan Nằm im lặng Mặt trời lên Dòng sông trắng Bến đò vắng Nước im trôi Mây chơi vơi...
Em ước gì cho một sáng hè trong, Mà rạng rỡ cả đất trời hoa lá, Sen ngan ngát đưa tinh khôi vào hạ Đây diệu huyền trong vắt cõi từ bi....
Con sinh ra đêm tháng Tám nực trời Gầu nước mát lao xao vầng trăng khuyết Nhà mình nghèo mái tranh mòn vách liếp Mảnh mo cau quạt không hết mồ hôi....
Tôi thấy tôi trong quán trọ trần gian Giá áo, túi cơm, quay cuồng, chật vật Khi chén rượu nồng, cà phê phiêu ngất Danh, lợi, tiền, tài, hỉ, nộ, sân, si....
Tuyết vẫn êm đềm rơi rơi Từng hạt nối nhau đi tìm hạnh phúc Từng hạt bay bay rồi tụ về mặt đất Tỏa sáng bên nhau, trong trắng, hiền hòa Hạnh phúc không ở đâu xa Được bên nhau như tuyết an hòa...
Lập lời thề và phát lời thề thời xưa là một việc hết sức nghiêm túc trang trọng biểu đạt quyết tâm hướng về Thần linh thiên địa, thỉnh mời Thần Phật chứng kiến hành vi của bản thân mình, thiện ác thưởng phạt phân minh....
Năm Quang Tự thứ 26 (1900), giặc ngoài đánh vào Bắc Kinh, kinh thành đại loạn khiến Hoàng hậu, Thái hậu, đại thần, thái giám, cung nữ đều phải chạy lánh nạn ở Trường An (nay là Tây An)....
Tháng Mười nực đã buông tay Nắng chừng thoáng mỏng, heo may chớm dày Chút xanh ươm mãi chưa đầy Khoảng trời mây xám thoắt gầy bóng ngâu....
Bóng dáng của mùa khô Đã thoang thoảng lưa thưa đầu ngọn nắng Chùm gió Đông sau một thời xa vắng Vạch không gian im lặng để quay về......
Quá nửa đời người ngang dọc Bao nhiêu vất vả, thăng trầm Hạnh phúc, đắng cay nếm trọn Nay ta thanh thản ra về Rũ thuở tham công, tiếc việc Bỏ thời yêu, ghét, si mê...
Trong khói sương bàn cờ tiên còn đó Trúc lặng im nghe suối chảy rì rầm Dáng như thiền rừng thông đứng trầm ngâm Nắng lênh loãng chiều Côn Sơn lộng gió...
Thu về trong vắt một dòng sông Thanh thoát nhẹ nâng chén rượu nồng Tình bạn tình đời cùng ngây ngất Bạn ơi, yêu bạn bạn biết không...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!