- Sáng tác mới
Trong mỗi bài viết, xác định được đề tài (phạm vi cuộc sống được phản ánh trong tác phẩm) và ý nghĩa tư tưởng (vấn đề được phát hiện thông qua nhân vật, sự kiện)... Một yêu cầu đặt ra với mỗi tác giả là nghệ thuật biểu hiện ? Làm thế nào để bài viết có được sự sinh động, hấp dẫn và giá trị đem đến......
Thực lòng là tôi chả muốn nhớ tới cái thời ấy đâu vì khổ quá, cái vất vả nhọc nhằn của mưu sinh hằn lên từng thân hình khuôn mặt của các bậc ông bà cha mẹ khi phải lo cho con cháu từng bữa ăn manh áo quyển vở cái bút để đến trường, cái nghèo cái đói cứ như dìm cuộc đời con người trong một thời gian......
Khi yêu thật khó giữ chừng mực. Và cũng chả biết thế nào là chừng mực nữa. Chuyên gia ái tình có vẻ nhiều và họ cũng khuyên nhủ ta nhiều. Nhưng có khi, bản thân họ lại chưa yêu thực sự bao giờ cũng nên. Khuyên yêu vừa phải chính là lời khuyên hoang đường nhất......
Sau bao ngày đắn đo, tôi quyết định thu xếp việc trường, việc lớp, việc gia đình để trở về Hà Nội theo học khóa bồi dưỡng viết Văn do hội Nhà văn Việt Nam tổ chức....
Đức Ban là một tên tuổi trong làng văn Xứ Nghệ nhưng do xa nhà từ rất sớm, nên phải đến những năm đầu tái lập tỉnh, tôi mới có dịp diện kiến anh....
Tuổi thơ tôi lớn lên trong chiến tranh và nghèo khó thiếu thốn đủ bề, nỗi vất vả lo toan hằn lên khuôn mặt của những bậc mẹ cha ngày đó với nỗi lo cơm cháo hàng ngày quyển sách cái bút để con cái không thất học đến những việc vá vội manh áo quần sờn rách khi mà chưa thể may cho con một bộ đồ mới....
Cổ nhân có câu: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Lời này là khẳng định vai trò của người phụ nữ trong việc giữ ngọn lửa hạnh phúc trong mỗi gia đình. Đó cũng có nghĩa là, lấy được một người phụ nữ thích hợp thì quan trọng hơn có được những thứ khác ở trên đời....
Nghe nói đã nhiều rồi. Chứng kiến đã nhiều rồi. Nhưng không phải ai cũng biết con đường đi tới tương lai chính là con đường tu sửa bản thân để trở về bản ngã chân chính của mình. Đó là việc con người ta cần phải làm từ bao nghìn năm nay. Và cũng không phải ai cũng biết cần phải làm gì để bắt đầu......
Lại chuyện cái chợ! Nếu có ai đó thốt lên như vậy thì cũng chả ngạc nhiên vì chủ đề này đã được viết bởi nhiều người và ai cũng khoe kể những đặc sản quê nhà nào quà nào bánh, song thử nghĩ lại xem hình ảnh quê nhà để mọi người nhớ đến nhiều hơn cả là gì?...
Trong lịch sử phát triển dài lâu và liên tục, có lẽ, trên thế giới hiếm thấy một dân tộc nào lại có một thời đại thi ca cao vọng và sang trọng của các thi sĩ từ bậc đế vương đến nhiều tên tuổi trên các lĩnh vực đời sống xã hội ở nhiều triều đại như đất nước Việt Nam....
Nghệ sĩ Thu Hường (Trần Thị Hường), sinh ngày 01 tháng 01 năm 1970, tại Quế Hiệp, Quế Sơn, Quảng Nam Là Hội viên Hội VHNT tỉnh Lâm Đồng và Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam. Đã sáng tác hàng trăm tác phẩm, là các ca khúc viết cho thiếu nhi, cho người lớn và nhiều bài lý luận phê bình tác......
11 TÌNH KHÚC CỦA NS THU HƯỜNG VIẾT VỀ TÌNH YÊU LỨA ĐÔI...
Có câu rằng: Muốn đi nhanh thì đi một mình. Nhưng muốn đi xa, đi nhiều, thì cần đi cùng với mọi người. Làm việc cùng nhau bao giờ cũng mang lại hiệu quả tốt đẹp hơn, bởi các thành viên là cùng làm, cùng đi lên, cùng chịu, cùng hưởng....
Lũ chúng tôi ngồi bên nhau trong một quán cà phê vào một buổi chiều thu. Nhân lúc nói về đời sống thường nhật ngày càng khó khăn, một đứa nói: “Tớ ngộ ra rằng để mua được cái nhà tử tế để ở, tớ cần 40 năm nữa để tích cóp”....
The Twelve Apostles (tạm dịch: "Mười hai Sứ đồ" hay “Mười hai tông đồ”) là một tập hợp các khối đá ở ngoài khơi Vườn quốc gia Port Campbell, tiểu bang Victoria, Úc. Các cột đá nằm gần nhau này được hình thành do đá vôi bị xói mòn bởi điều kiện thời tiết khắc nghiệt của Nam Đại Dương...
Khi yêu thật khó giữ chừng mực. Và cũng chả biết thế nào là chừng mực nữa. Chuyên gia ái tình có vẻ nhiều và họ cũng khuyên nhủ ta nhiều. Nhưng có khi, bản thân họ lại chưa yêu thực sự bao giờ cũng nên. Khuyên yêu vừa phải chính là lời khuyên hoang đường nhất......
Cây bàng trong vườn trẻ Vòm lá xanh xoè ô Cái nắng lúc ban trưa Thường chui vào đó ngủ. Cây bàng trong vườn trẻ Chứa bao lời ru êm Buổi trưa chăm cái ngủ Cây hát lời của đêm....
Đôi mắt cô nhìn thẳng Giữa vùng nước xoáy sâu Sông rộng tràn ánh nắng Cô chẳng hề mệt đâu Bàn tay ghì vòng lái Vẫn dáng ngồi ung dung Nước chẻ làm đôi cánh Nâng phà cô lướt nhanh....
Yêu thương và trân trọng nhưng buộc phải giết những người anh em của mình phải chăng đó chính là bi kịch của chúng ta, của cái thế giới đang dần trở nên bại hoại “trong thời đại chúng ta”? Cái thời đại mạt thế vì ích kỷ cùng cực mà máu lửa, chiến tranh, mưu mô ác độc và bẩn thỉu...
Giữa trưa hè tiếng chuông loong coong Hối hả reo rừ đầu ngõ xóm Lũ chúng em chạy ùa ra cổng: Chú đưa thư! Vẫn chiếc áo bộ đội bạc xanh Chiếc mũ lá chẳng bao giờ đội thẳng Và đôi mắt luôn nheo nheo vì nắng Lúc nào như cũng muốn cười....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!