• dau-title
  • Lý luận - Phê bình
  • cuoi-title

Khi mình là ngọn gió ham chơi

Thứ sáu - 20/03/2020 21:49

 

 

Có một lần, tôi nói với Tình yêu của tôi rằng: đọc thơ của Hồng Oanh, em thấy mình ngộ được nhiều điều; và cũng biết nên quên nhiều điều. Bởi nó luôn xoay quanh ba chữ mà tôi thấy mình cần buông bỏ nếu muốn là người thực tu.

 

Có người nói thơ của Hồng Oanh giống thơ Hồ Xuân Hương. Tôi thì không thích thơ của nữ sĩ họ Hồ nhưng lại rất mê thơ của nữ sĩ họ Phạm này. Tôi mới được gặp Hồng Oanh, cách đây gần ba năm, trong một lần về quê. Rồi sau đó là đôi lần về quê, gặp em rất vội, chỉ đủ thời gian chụp ảnh, trêu chọc nhau rồi chia tay. Nhưng thơ của Oanh thì tôi đọc nhiều, đọc thuộc luôn, và rất thích. Bởi thơ Oanh đã được nhiều lần có duyên với giải, được đăng nhiều ở các báo, in trong nhiều tuyển tập thơ danh giá như: Tuyển tập Thơ lục bát Việt Nam; Tuyển tập thơ tình bốn phương; Tuyển tập nghìn câu thơ tài hoa; Tuyển nghìn năm thơ tứ tuyệt. Mới đây, tôi còn được Oanh tặng tập thơ “Hoa nở không mùa”. Đây là tập thơ riêng thứ hai của Oanh, vừa mới xuất bản tháng 5/2018.

 

Mỗi lần đọc thơ Oanh, nghe Oanh trải bày tâm sự của mình bằng những ngôn từ không lạ, tôi lại giật mình thon thót. Như là em đang nói cái vấn đề của tôi vậy. Em đang chát chúa, moi móc ra những tâm sự gai góc, những tư tình băn khoăn, những lo âu trăn trở mà tôi đang cất giữ ở tận đáy lòng mình, vì điều này điều khác mà chưa thổ lộ. Không biết các bạn gọi đó là gì, tôi thì hiểu rằng đó là tri âm, là hữu duyên từ nhiều kiếp trước. Thơ của em luôn xuất hiện đúng lúc mà tôi cần, đúng tâm sự mà tôi đang muốn giãi bày. Em luôn nói ra những điều mà tôi đang cần nói. Đó cũng là lý do tôi không dám đưa thơ của tôi lên mạng như em. Và nếu không thấy thơ em xuất hiện trên mạng, thì cũng đồng nghĩa với việc em đang gặp vấn đề gì đó….

 

Có lần đang rối trí, chỉ muốn buông xuôi, muốn tặc lưỡi cái cho con thằn lằn nó đứt đuôi (còn chưa biết là nguyên do tự đâu), tôi lang thang trên mạng và đọc bài thơ này của Oanh:

 

Hoa tự thắm, lá tự xanh

Gió tự mát, nắng tự thành vàng tơ

Ta vừa qua tuổi ban trưa

Chưa xanh thắm được chắc chưa tự mình.

 

Lại giật mình. Em đang nói mình đây. Em bảo mình phải nhìn lại mình đi. Phải hướng nội đi. Đúng là do bản thân mình chưa cố được, chưa quyết tâm được thôi, chứ có phải là tự ai đâu. Tu là tại tự kỷ, là tự mình mà. Sao lại cứ đổ cho hoàn cảnh, cho người khác. Mọi cái cớ lúc này, có thể tìm ra nhiều lắm, nhiều vô số luôn. Nhưng cũng chỉ là bao biện thôi. Như gió đấy, như nắng đấy, như hoa đấy, như lá đấy, chúng nó đều là tự mình cả. Vậy bản thân mình, nếu không làm được điều mà mình đang muốn làm, đang phải làm, chắc chắn là do bản thân mình chưa tự gắng sức, chưa tự bứt lên. Tôi đã thầm cảm ơn em và đã chia sẻ bài thơ này cho những người thân của mình để cùng nhìn lại bản thân mình mỗi lúc gặp khảo nghiệm.

 

Hôm nay, tôi đang trong tâm trạng của một ngọn gió ham chơi. Khó diễn đạt lắm, ngu ngơ lắm, vì thực sự thấy mình chẳng ra sao cả: một nửa thì giông tố, nửa thì đơn côi trước mùa. Là mùa giác! Đúng lúc đó thì nhớ ra bài thơ Về thành phố trước cơn mưa của em. Nhớ nhất là câu:

 

Ta thành ngọn gió ham chơi

Nửa giông tố, nửa đơn côi trước mùa,

Hình như sau mỗi câu đùa

Đường xa đỡ thẳm, sân chùa đỡ rêu…

Để rồi lắng lại tin yêu

Hành trang còn có những chiều mộng mơ.

Về thành phố trước cơn mưa

Chợt như về lại thời chưa biết buồn.

 

Có bạn nào muốn trở về chỗ của mình trước khi cơn mưa ập tới không. Đọc Oanh đi để trở thành người trong cuộc.


Trần Huyền Tâm

(Tản mạn miền sương khói - NXB Hội Nhà văn - 2019)

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.