- Lý luận - Phê bình
Mây ngàn năm vẫn đợi để cùng về
Thứ bảy - 01/02/2020 22:43
Cầm trên tay tập thơ mới của Trần Huyền Tâm: MÂY NGÀN NĂM VẪN ĐỢI, tôi chợt nhớ lời hẹn hò tôi từng nói với nàng ấy: Dứt khoát tôi sẽ viết lại những trải nghiệm cuộc sống của mình để gửi đến nàng ấy và các bạn thơ văn thủa thiếu thời, thủa BÚP TRÊN CÀNH năm xưa. Bởi nàng ấy như áng mây hồng tươi tắn trong nắng mai, hiền dịu trong trẻo giữa ráng chiều… vẫn luôn ở đó, an nhiên đợi tôi, đợi bạn và đợi người, đến để cùng được an nhiên với nàng ấy.
Đó là điều tôi thích khi đọc thơ Tâm, cũng như khi kết bạn với nàng: luôn đợi mọi người với sự lành thiện trong từng ý nghĩ và nụ cười hiền:
“Đời còn bày vẽ cuộc chơi
Thì ta để lại tiếng cười làm tin”
Từ “Giọt nắng vô thường” đến “Diệu khúc thời gian” và “Mây ngàn năm vẫn đợi”, thơ Tâm vẫn giữ nguyên một tấm lòng ấy với thiên nhiên, vũ trụ, cuộc đời và con người. Tôi sẽ không làm cái việc dẫn thơ nàng, bởi tôi biết các bạn sẽ cứ tự nhiên, nhẹ nhàng đi vào và thấm từng lời thơ của nàng ấy.
Nàng sống và gieo sức sống của nàng đến mỗi cảnh, mỗi người. Ngoài ba tập thơ và tập Tản văn “Tản mạn miền sương khói” Huyền Tâm còn làm Chủ biên, tập hợp, chọn lựa, biên tập, cho ra mắt 5 tập sách khác, đó là: “Diệu khúc Sen”, “Búp và Hoa, “Gửi miền yêu thương”, “Khung trời bình yên” và tập thơ của nhiều tác giả viết về danh thắng “Chùa Keo” trên mảnh đất Thái Bình.
Là nữ cán bộ ngoại giao, nhưng Tâm không “ngoại giao” với ai, không “ngoại giao” trong thơ cũng như trong đời, ai gần nàng cũng cảm nhận được sự chân thành và tinh tế đến giản dị từ nàng và thơ của nàng. Đó là thứ thơ văn lãng mạn của người tu đắc đạo, bình chân như vại, lưng tựa núi, tĩnh tại, mắt nhìn thấu biển hồ mênh mông và sâu thẳm. Trong MÂY NGÀN NĂM VẪN ĐỢI, mỗi bài thơ đều mang Niềm Thương Yêu Cho Mọi Người; đều là Sự Bình Tâm, Tĩnh Trí khi Đợi Chờ; đều là khát vọng cháy bỏng một Ngày Về cùng nhau và cho tất cả. Mỗi bài thơ của nàng đều có ít nhất một chữ Về, như là lời nhắc, lặp đi, lặp lại. Hôm nay ngày 28 tháng Chạp, ngày Giáp Tết, chữ Về trong tôi bỗng xao xuyến rất lạ. Tôi bỗng muốn về nhà, trở về với cội nguồn. Và tôi nghĩ với nàng và những người như nàng, chữ Về ấy sâu sắc và thiêng liêng nhiều lắm!
MÂY NGÀN NĂM VẪN ĐỢI – Vầng mây trắng ngàn năm trong “Hoàng Hạc Lâu” của Thôi Hiệu như vẫn đang bay trong thơ Tâm. Và Tâm, có lẽ, đang tiến gần tới khoảnh khắc của một thi tiên. Tôi mừng cho nàng ấy và … như mọi lần, tôi vẫn thích cái cảm giác được ghen với nàng ấy.
VIẾT CUỐI MÙA ĐÔNG, viết cho nàng, mượn lại thơ nàng để thay lời kết:
Ngọt ngào Xuân
se sẽ gọi môi gần
Tàn Đông còn chập chờn ngái ngủ
Cành Đào vẫn ém chồi phong nụ
Ngọn Cát Đằng tím biếc đu đưa.
Ấm mềm hạt mưa
Thơm tho cánh gió
Tết về xốn xang lối ngõ
Trời đất xuân thì
náo nức thiên duyên.
…
Chút men say đã chấp cạn một lời
Cả yêu thương lẫn tủi hờn ngây dại
Phút cuối mùa ta trở về tĩnh tại
Cho bắt đầu một vòng mới Tân Thiên!
(Viết cuối mùa đông)
22/01/2020
Tiến sỹ văn học Đào Thanh Bình