- Sáng tác mới

Ước mơ cô giáo trẻ
Bạn ơi, mơ ước bình thường Làm cô giáo trẻ dễ thương quá chừng. Dịu dàng, tóc xõa ngang lưng Với trang giáo án, bước cùng các em.


Nghề giáo
Mỗi năm, cứ đến ngày 20-11, tôi lại nhớ về một kỷ niệm xưa mà không biết gọi đó là kỷ niệm buồn hay vui nữa. Ngày ấy, lớp 5 chuyên toán của chúng tôi là “con cưng” của cả huyện, được đặt tại một trường điểm cho nên chúng tôi cũng là “con cưng” của các thầy, cô của cả trường.


Lời cũ với dã tràng
Dã tràng ơi Hận biển tự bao giờ Mà cay đắng Mà cả gan lấp biển! Biển ồn ào, Không chịu mình bại trận Sóng bạc đầu luôn đối đầu em.


Ngọn gió thơm chở rực rỡ những đóa hồng
Ở làng quê, những câu chuyện mọc lên như hoa dại. Chúng bình dị, mộc mạc, hồn nhiên mọc lên ở khắp nơi: bên hàng rào, viền quanh bờ giếng, dọc vệ đường đi, sát mép những cánh đồng lúa mì, lúa mạch. Không có ai tỉa tót, chăm bẵm chúng. Vậy mà chúng vẫn ngào ngạt hương và thắm sắc màu.


Ru mình
Một mình ta tự ru ta, Đêm nghiêng sương mỏng nhạt nhòa dáng xưa. Ru mình từ nắng đứng trưa, Ru qua chiều xế chưa vừa thiết thao.


Người sống vui vẻ hạnh phúc
Hạnh phúc không đến từ tiền bạc, không đến từ ngoại hình hoàn hảo, cũng không đến từ những mối quan hệ đẹp đẽ. Nó đến từ những việc bạn làm một cách vô tư, bao dung, từ bi và hòa ái. Nó đến từ chính bên trong con người bạn.


Một nhà thơ, một người thầy tôi nhớ
Hơn nửa đời người với bao thăng trầm biến cố, nhưng trong kí ức của tôi về thời thơ ấu, về những tháng năm được Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình“tuyển” về làm “một trại viên” dự lớp đào tạo, bồi bưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học trong tỉnh, tôi không bao giờ quên được hình ảnh các bác, các chú, các nghệ sĩ tên tuổi của Thái...
