- Sáng tác
Thơ hai câu: Ngẫm
Khi mặt trời đứng giữa trời. Chính Ngọ Bóng và cây hiện diện xác thực mình. Trong những cơn bão táp Lâu đài đổ nghiêng, mô đất lại còn
Lời công lý
Tôi vốn rất công bằng Sinh ra là đã thế Dẫu cuộc đời dâu bể Chả bao giờ đi cong Chỉ tại do mấy ông Có cái đầu lươn lẹo Dẫn tôi đi xiên xẹo Để mang tiếng với đời
Bao Công
Ông ơi, ông cũng là người Mà sao chả thấy ông cười, hả ông Hay vì cái tên Bao Công Trong khi xử án thì không được cười?
Ghép cho vui
Phiên tòa đang vào cuộc đua TRANH LUẬN lý từng bên đã rõ rành Buộc - Gỡ tha hồ thi nhau ĐỐI ĐÁP rõ làm sao tỏ ngọn ngành
Chiếc ghế
Ngồi xuống bên miệng núi lửa Eden chiếc ghế gỗ vẹt mòn nhẵn bóng dấu vết bao người Họ đến rồi đi không bao giờ trở lại ta cũng ngồi đây rồi ra đi vĩnh viễn
Đom đóm
Tháng ba đom đóm bay ra hoa gạo chúm chím đỏ tra hạt vừng Bóng đêm nhấp nháy ngập ngừng lá môn túm kín câu đồng dao quê
Ta trở lại ngày xưa ta bé
Ta lùi lại một thời, tuổi thơ nhớn nhác Cùng dầm mưa lem luốc bùn quê Ta lùi lại trên những dòng sông lạc Bến sông nào là chẳng phải bến Mê?