- Sáng tác

Đơn côi
Lang thang trong thành cổ. Bước một mình cô đơn Gặp một cây gạo đỏ Thấy mình nhớ quê hơn Ngẩn ngơ lòng tự hỏi Sao một mình đơn côi À, mình như cây gạo


Nói với biển thân thương
Những khi buồn tôi tìm về với biển Nhìn cánh buồm nâu xa khuất cuối chân trời Vẽ lại giấc mơ tuổi học trò lên cát Để thủy triều đêm đến cuốn trôi Những khi buồn tôi lại muốn ra khơi


Đau khổ
Hạnh phúc sinh ra từ tình yêu Non tơ ấy vốn nhuốm màu đau khổ Cháy vì giận, vì hờn, bỏng vì thương, vì nhớ Tay trong vòng tay, sung sướng biết bao nhiêu


Ta còn con chữ gửi trên cuộc đời
Ai rồi cũng thế mà thôi Còn con, còn cháu đời đời nối theo Còn thơ,còn bạn, còn yêu... Nguyễn Du nay vẫn đang chiều thanh xuân


Cho những ngày dấu yêu...!
Một quãng đời sẽ đi vào kỷ niệm Một mái nhà mãi nồng nàn thương nhớ Bốn năm trời biết mấy dấu yêu...! ...Mươì hai tuổi mình gặp nhau nơi ấy Những ánh mắt trong veo như hạt sương thức dậy Nhớ lại bây giờ vẫn thấy xôn xao!


Buông đao thành Phật
Buông đao trộm cướp đắc Phật sao? Nhân quả còn không? Có nhẽ nào? Nhân quả vẫn còn vì đúng thế! Buông đao thành Phật bởi buông đao.


Đa và Lim
Đa một đời bền bỉ Biếu bóng mát, quả ngon Cho bao loài nương tựa Che chở mọi linh hồn. Đa chết thân mau nát Trả về đất thảnh thơi
