- Sáng tác
Tưởng...?!
Tưởng đúng mà thành sai Tưởng lợi mà hóa hại Tưởng phải thành ra trái Tưởng thắng mà lại bại Tưởng khôn mà thành dại...! Khôn dại, dại khôn vòng vo mãi... Dại mà biết dại mới thành khôn.
Sắc chiều
Nắng dắt chiều qua sông Bằng dặt dìu cánh sóng Cỏ lau nhoà khói trắng Vẽ bóng chiều ngu ngơ. Chiều lặn vào vần thơ Lá xuôi vàng miền nhớ Giữa trong veo hơi thở Thơm đằm lời môi hoa.
Cầu Đá đôi
Tận nơi xa ấy cuối phương trời Em còn nhớ tới cầu Đá đôi Nối liền hai xóm cây cầu ấy Hai phiến đá xanh ghép nên đôi
Khúc hát tháng Tư
Tháng Tư về rực rỡ những sắc hoa Muôn muốt trắng đóa Loa Kèn mở nhớ Bông dành dành cũng thơm về trên phố Nhắc gọi ta về lại chốn quê nhà.
Một thời như thế
Có một thời hoa mướp rụng vàng sân Hoa khế rụng miên man bên thành giếng Ta vô tư ngắm cánh diều bay liệng Vẽ những ước mơ trên cả bầu trời
Của ai
Của ai ta ngỡ của ta Của ta ai cũng tưởng là của ai Thật ra chẳng có đúng sai Của ta ai nắm của ai ta cầm
Đêm rơi
Đêm mơ hình như gọi... Mà cất chẳng thành lời mộng tàn nghe như chiếc lá cuối cùng đang rơi !