- Sáng tác
Đừng nói lời thương
Xin người đừng nói lời thương Chiều đang nhạt nắng sương vương lạnh trời Tầm xuân đã ngủ yên rồi Sau bao nhiêu nỗi tơi bời bão giông
Dại khờ
Dọc dài theo đuổi vần thơ Những mong tìm chút dại khờ trong nhau Lặng thầm bóng chữ chìm sâu Lời thơ run rẩy làm đau đớn dòng
Sau
Sau mùa gặt, cánh đồng hoang Sau giàu có lá, bần hàn cỏ hoa Sau non trẻ tới tuổi già Sau tài hoa thực, mới là tài năng?
Loa Kèn nhắc nhớ
Tháng Tư về thả rét giữa hanh hao Đường phố mở hai hàng cây hớn hở Một góc chênh chao Loa Kèn mở nhớ Bó hoa anh trao khiến nắng tràn cửa sổ khiến em loay hoay như hờn giận bất ngờ...
Bà và cháu
Cháu nghỉ học, chẳng đi đâu Thương cháu, bà cũng bứt đầu, vò tai! Làm sao giúp cháu nguôi ngoai Bà lần đủ thứ dông dài mua vui!
Hạnh phúc là trao tặng
Hạnh phúc là trao tặng Biết đủ khắc bình yên May mắn sẽ kết duyên Mỗi khi ta biết sống. Tự soi mình, thẳng thắn Sẽ biết có, biết cần Thành công là quá trình Hạnh phúc do mình tạo.
Về thăm Mẹ
Con về thăm mẹ, chiều cuối xuân Tiết thanh minh, nhiều mây, nhạt nắng Mẹ hiện về trong mờ ảo khói hương Vẫn sắc áo nâu, miệng nhai trầu, môi thắm đỏ Nét mặt rạng ngời, với nụ cười tươi.