
- Sáng tác

Trường ca Đất nước tôi (Chương 8)
Mẹ chẳng thể nào nhìn thấy con đâu Dù con về đậu cong cành ổi Cây lá trong vườn níu con bối rối Đom đóm về - những mảnh vỡ sao Băng Nhớ quá con về thăm Ngắm mẹ qua cửa sổ - cửa buồn thiu mắt mẹ
Người đàn bà làm gì khi buồn
đọc sách hay khâu vá nỗi buồn đeo đẳng chẳng tha hàng chữ nằm im, nhảy múa kim nhọn đâm cùn tay làm cỏ, tát nước, gặt lúa bổ củi, cuốc vườn mồ hôi, nước mắt rơi xuống
Bà
Mỗi lần nghĩ đến quê Tôi nhớ Bà lắm lắm Nay Bà đã già rồi Lưng còng, tóc bạc trắng Có phải bao mưa nắng Còn thấm trên vai Bà Mà chìm trong ánh mắt Còn đọng màu sương pha
Ước gì
Ước gì là ngọn gió lành Thổi cho dịu những nổi nênh cuộc đời Ước gì là giọt mưa rơi Tới miền đất khát, tới nơi mong chờ
Trường ca Đất nước tôi (chương 7)
Trăm cơn mưa trăm cửa long lanh Đón những đứa con xa trở về Mắt mưa soi mắt người. Mùa vụ chạy qua hớt hải Những mùi thơm đồng bãi ướp mặn giấc tre ngâm Sau vách mưa Mẹ hóa thân Vạc cõng trăm cơn giông Tay níu No tay gạt Đói Vai chồng con vai nội ngoại
Thong dong
Bạn của anh đâu? Họ ở kín quanh đây Dù tên riêng tôi không được biết Nhưng gốc chung con Bụt Phô diễn và hòa đồng trong tiếng niệm nam mô
Hạt cát
Ừ…. lâu lâu rồi ta nhỉ…? giấc ngủ say ta còn lại điều chi một kiếp nhân sinh ngập tràn mộng mị ta mãi phù du thuở mới bắt đầu… Ta sinh ra từ đâu…? từ cõi hư vô triệu triệu năm chẳng ai cần biết



