- Sáng tác

Sân bay Trùng Khánh
Hạ cánh an toàn trên thảm hoa Rợp trời sắc đỏ nắng chan hoà Dòng người tấp nập như đi hội Ta đến với người người đón ta Nhà trên đỉnh núi phía xa xa


Vay và mượn
- Vay nhau đã quá lâu Nay tôi xin trả lại một phần bạn nhé? - Hãy giữ lại Tới khi nào đủ thì gửi luôn một thể. - Vậy tôi xin gửi trước phần lãi nhỉ?


Chừng mực
Một vòng ôm trong canh chừng đèn xe Giữa đường quê mà sáng gần như phố Thêm nụ hôn môi mở hé Rồi em tất tả quay về. Khi em nhắn an toàn sau trăm cánh đồng xa Anh bảo chẳng dám vòi chi cả Nhưng thương người chỉ chút cháo cầm hơi


Thương mẹ
Chiều nay về thăm mẹ, thấy mẹ ngồi nói chuyện một mình trước cái tivi quen thuộc, tôi chợt nghẹn lòng. Mẹ vẫn thường nói chuyện một mình như thể cha vẫn còn ngồi cạnh. Cách mẹ cười khẽ rồi quay sang bên cạnh như đang trò chuyện với cha khiến tim tôi quặn thắt.


Tình vương
Đói cơm rách áo, thiếu tiền. Ngửa tay, dày mặt, cảm phiền người thương. Lang thang gió khát bốn phương Ăn mày một chút tình vương của người.


Mẹ ơi!
Mẹ, mẹ ơi...! hơn nửa chặng đường đời... Mà lời ru dịu ngọt thuở nằm nôi, Còn văng vẳng tiếng ầu ơi… của Mẹ. Ru giấc nồng cho con trẻ hàng đêm...! Con sinh ra khi vất vả triền miên...


Nhớ Hàn Mạc Tử
Một mai đây điều mực thước tầm thường, Sẽ xóa mờ theo dòng chảy thời gian... Nhưng người đời còn mãi cứ khóc than, Thương tiếc lắm...hồn thơ Hàn Mặc Tử! Chàng ra đi khi tuổi hồng dang dở,
