Tình nơi nhân thế

Tình nơi nhân thế
Tình là gì? Là Duyên, hay là Phận? Có thường hằng bất biến, hay cũng hợp tan theo lẽ thường tình? Lời hay (좋은 글) có một bài viết về Tình, không rõ tác giả là ai. Thực ra không phải là bài, có vẻ là tự sự tự vấn của ai đó về Tình thì đúng hơn.

 

Tình là gì? Là Duyên, hay là Phận? Có thường hằng bất biến, hay cũng hợp tan theo lẽ thường tình? Lời hay (좋은 글) có một bài viết về Tình, không rõ tác giả là ai. Thực ra không phải là bài, có vẻ là tự sự tự vấn của ai đó về Tình thì đúng hơn. 

 

Tình

 

Hoa khi nở thường tỏa hương, nước đọng thành hồ lại không ồn ã.

Để biết khi nào nở, hoa trong vườn tỏa hương như để đánh tiếng.

Người tu tâm đạt tĩnh, như hoa nở trong vườn, dù lặng lẽ mà vẫn hữu xạ tự nhiên hương.

Chúng ta, sống cả một đời, gặp rất nhiều người, chia tay với cũng rất nhiều người.

Nhưng thật không dễ để gặp được ai đó, tựa như hoa kia, trầm lặng mà vẫn lưu hương.

Tình thế nhân là gì?

Tình chẳng phải chính là việc vượt lên trên cái cho và nhận, vượt ra khỏi gắn bó ngắn dài, miễn là gặp nhau và cùng chung nhịp thở, rồi khi đã nặng tình thì cùng chung khổ lạc, rồi đợi, rồi vui, rồi tiễn biệt đó ư?

Tình chính là việc vui thì vui theo, buồn cũng buồn theo, đến thì tốt, vắng thì đành, có tiếc nuối nếu cũng đành phải gạt, dù đang cùng sống vui vẻ, nhưng nếu phải khi duyên đã tận thì lưu luyến mấy cũng vẫn phải buông.

Vì sao tre kia rỗng ruột, bởi tre biết, ngoài chuyện lớn lên, vẫn có thứ quan trọng khác.

Đó là phải biết cách hộ thân vững vàng.

Vì thân rỗng nên tre không chỉ đứng vững trước giông bão mà còn chẳng bao giờ bị bầm dập.

Căn phòng chỉ vắng người mấy ngày đã đóng bụi, từng ngóc ngách tâm ta mà không được quán sát thì còn chẳng quá thế sao?

Không nhớ có ai đã nói rằng sống ở trên đời chẳng khác gì việc lau chùi những bụi bặm đang đóng két từng ngày.

Vốn mê mải trong đời, giờ đây ta lặng lẽ đón mùa hè tươi mới, bất giác, đặt tay lên ngực và rồi suy tư....

 

Chuyển ngữ: Dương Chính Chức

Nguyên tác tiếng Hàn

 

꽃은 피어날 때 향기를 토하고 물은 연못이 될 때

소리가 없습니다.

언제 피었는지 정원에 핀 꽃은 향기를 날려 자기를 알립니다.

마음을 잘 다스려 평화로운 사람은 한 송이 꽃이 피듯 침묵하고 있어도 저절로 향기가 납니다.

한평생 살아가면서 우리는 참 많은 사람과 만나고

참 많은 사람과 헤어집니다.

그러나 꽃처럼 그렇게 마음 깊이 향기를 남기고

가는 사람을 만나기란 쉽지 않습니다.

인간의 정이란 무엇일까요?

주고 받음을 떠나서 사귐의 오램이나 짧음과 상관없이 사람으로 만나 함께 호흡하다. 정이 들면 더불어 고락도 나누고 기다리고 반기고 보내는 것인가요?

기쁘면 기쁜대로 슬프면 슬픈대로 있으면 있는대로 없으면 없는대로 또 아쉬우면 아쉬운대로 그렇게 소담하게 살다가 미련이 남더라도 때가 되면 보내는 것이 정이 아닐런지요

대나무가 속을 비우는 까닭은 자라는 일 말고도 중요한 게 더 있다고 합니다.

바로 제 몸을 단단하게 보호하기 위해서랍니다.

대나무는 속을 비웠기 때문에 어떤 강풍에도 흔들릴지언정 쉬이 부러지지 않는다고 했습니다.

며칠 비워둔 방 안에도 금세 먼지가 쌓이는데 돌보지 않은 마음 구석인들 오죽 하겠습니까?

누군가의 말처럼 산다는 것은 끊임없이 쌓이는

먼지를 닦아내는 것일지도 모릅니다.

세상에 물든 나도 싱그런 여름을 맞이하는 지금

가만히 내 가슴에 손을 올려 보며 생각해 봅니다.