Vun bồi nội cảm

Vun bồi nội cảm
Khi bị ai đó bỏ rơi, chúng ta thường sẽ cảm thấy bị tổn thương. Nỗi sợ ngăn cản chúng ta tìm đến niềm vui, nhấn chìm chúng ta trong những ngày dài của sự dằn vặt, mong nhớ, chờ đợi chẳng biết liệu ai đó có quay trở về?!


Khi bị ai đó bỏ rơi, chúng ta thường sẽ cảm thấy bị tổn thương. Nỗi sợ ngăn cản chúng ta tìm đến niềm vui, nhấn chìm chúng ta trong những ngày dài của sự dằn vặt, mong nhớ, chờ đợi chẳng biết liệu ai đó có quay trở về?!


Khi bị ai đó làm nhục, chơi xấu, chúng ta thường ấm ức, ra sức tự vệ, nhẹ là tức điên lên, nặng là nuôi dưỡng âm mưu trả thù, quyết định mình phải trả thù, quyết định mình phải trở nên mạnh mẽ và thành công để không ai có thể làm tổn thương mình nữa.


Đó, thật ra là hội chứng sang chấn tâm lý, một loại bệnh về tâm thái của những người bị nghiện nỗi đau và tự kỷ. Chính nó từng kéo tôi vào ngục tối ... cho đến tận một ngày - bàn tay của Nắng kéo tôi ra. 


Sớm nay, nhìn thấy ánh nắng chan hoà ngoài ô cửa. Nắng trào dâng trong tôi một cảm giác biết ơn. Đó - là khi biết buông bỏ nỗi đau, cũng là lúc tôi cảm thấy mình khám phá ra được cội nguồn của niềm vui, sự sáng tạo, những điều có ý nghĩa và sự kết nối. Tôi biết nâng niu từng lời nhắn gửi mộc mạc và giản dị đến nghẹn lòng trong từng khoảnh khắc của mỗi ngày mới được gọi tên. 


Tôi thấy cảm xúc của mình mạnh mẽ hơn, vì giờ đây tôi bắt đầu nhận ra chúng. 


Tôi có thể bày tỏ cảm xúc của mình nhiều hơn, vì tôi có thể nhận diện chúng. 


Tôi đón nhận việc mỗi ngày lại có một vị khách mới bước vào nhà mình: một niềm hân hoan, ngay cả một nỗi buồn, hay những khoảnh khắc tỉnh thức chợt đến như những vị khách bất ngờ. Dù là ai thì cũng chào đón họ, trân trọng từng vị khách một. Tôi sẽ gặp gỡ và mời vào nhà ngay cả những suy nghĩ hiềm tị, đố kỵ, ích kỷ, xấu xa, sự ác tâm và nhục nhã. Tôi biết ơn tất cả những ai đã ghé vào ngôi nhà của mình, bởi mỗi vị khách được gửi tới như là cơ hội để tôi nhìn lại mình, để tôi ngộ ra được những chỉ dẫn mà Cao Xanh đã an bài cho tôi. 


Đi qua nỗi đau, đi qua sự thất bại mới có được những bài học trưởng thành là vậy. 


Trần Thị Thu Hà