Văn không biết ra vẻ
- Thứ tư - 27/12/2023 10:32
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Kim Anh)
VĂN KHÔNG BIẾT RA VẺ
(Nguyễn Thị Mỹ Linh)
"Văn là đời - học Văn là học làm người". Chính xác nó là như thế.
Văn là một từ thôi nhưng nghĩa rất rộng mà có khi cũng rất nhỏ bởi nó phụ thuộc vào sự hiểu biết và cảm xúc của mỗi cá nhân…nên Văn cũng muôn hình vạn trạng.
Người sáng tác ra một bài thơ là đem một phần nào đó tâm ý của mình đặt vào trong một bài thơ (bài văn). Giống như một con tằm rút ruột nhả tơ để làm đẹp cho đời vậy..
Thơ hay văn cũng là đời, đều lấy cảm hứng từ hiện thực cuộc sống. Những gì ta quan sát và cảm nhận được sẽ nhờ chữ nghĩa diễn tả hộ, đơn giản vậy thôi. Dù cho người viết có hoạ mây gió trăng sao xa vời hay những điều nhỏ nhặt ta thấy được trong cuộc sống thì cũng chỉ là phương tiện để viết ra hiện thực mà thôi.
Xưa giờ, đa số chúng ta đều xem những người viết văn thơ là những kẻ mộng mơ, xa rời và thiếu thực tế.
Trời độ thế nào giờ mình cũng viết thơ. Bằng thực tế cảm nhận của bản thân, chưa bao giờ thấy mình rời xa thực tế cả.
Những gì mình viết, tất cả đều là một phần nhỏ hiện thực cuộc sống theo cảm nhận, lập trường, quan điểm, sự hiểu biết.. bằng khả năng của mình thể hiện lại một cách cụ thể nhất có thể.
Đó cũng là cách mà mình tái hiện lại những gì mình từng trải qua trong hành trình đến với thế giới tươi đẹp này.
Văn chương là một nghệ thuật mà thơ là đỉnh cao của văn chương.
Bởi vậy không phải ai cũng có đủ sự hiểu biết để hiểu và cảm nhận được nó (sự hiểu biết mà mình muốn nói ở đây không phải là trình độ, bằng cấp, học vị mà là sự tinh tế trong cảm nhận cảm xúc của mỗi người. Điều này chúng ta có được là do sự trải nghiệm cuộc sống (qua việc học, đọc, cuộc sống thường ngày..). Nói nôm na là sự trải đời. Càng nhiều sự trải nghiệm thì sự cảm nhận hay cảm xúc cũng sẽ trở nên sâu sắc hơn
"Khí chất của một người đến từ những quyển sách họ đã đọc được và những con đường họ đã đi qua."
Và còn khó hơn khi mà có thể viết ra những gì mình nghĩ, cảm nhận dưới hình thức văn thơ. Nói là vậy nhưng thật ra viết để xuất chúng mới khó chứ viết để vui và để cảm nhận thôi thì không khó lắm đâu ạ, miễn chúng ta muốn và cố gắng là sẽ có được.
Tóm lại "Văn chính là Người, là Đời. Văn không biết ra vẻ". Vì vậy bớt cười cợt để người yên. Bớt đánh giá đời đỡ phiền.