Về thơ bốn câu
- Thứ hai - 17/08/2020 08:26
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Trong các hình thức, thể loại thi ca, gặp loại thơ bốn câu, dù là lục bát hay thơ tự do, mỗi câu bốn, năm, bảy chữ... thông thường chúng ta gọi đấy là thơ “Tứ tuyệt”.
Trước hết, với những bài thơ ngắn này, từ ngôn ngữ, âm điệu, ảnh hình... thi pháp của nó đòi hỏi sự dồn nén, cô đặc trong vận động ở việc chuyển nghĩa, ở cấu trúc, ở cảm xúc thăng hoa với cái bất ngờ trong triết luận, trong tâm tư ký thác của người viết được gửi gắm.
Nghĩ về thi hào Nguyễn Du, thi sĩ Chế Lan Viên viết:
Khi ta kỷ niệm Nguyễn Du, chắc chẳng có ích gì với Nguyễn
Chẳng qua, để bạn đọc yêu thơ đỡ thấy tủi trong lòng
Nguyễn đã hóa mây bay trên bầu trời xa thẳm
Nâng đời Kiều cao gấp mấy lần ông
Rõ ràng, với khoảnh khắc của ý nghĩa được tỏa sáng, thơ bốn câu vừa chứa đựng sức mở, vừa vươn tới cái vang động của yêu cầu cần được khép lại, ở ngay trong lối mở ấy. Ở mạch đi này, chiêm nghiệm về thân phận con người đi trong cõi thế, Nhà thơ Lê Bính viết:
Trăng thành vô nghĩa, gió vô duyên
Suốt chặng đường xa anh vắng em
Trời ở trên đầu muôn sao sáng
Mỗi vị đau riêng một nỗi niềm
Cũng như các thể loại thơ khác, ở nội dung thơ bốn câu thường được người viết mở rộng ở nhiều biên độ khám phá. Thơ nghiêng về cảnh, thơ bộc lộ tâm tình, thơ gây ấn tượng mạnh ở năng lực tư duy. Có điều, tất cả là sự cô đúc ở thi pháp “chạy trên cự ly ngắn”, cần có sự bất ngờ ở phút “nước rút” làm cái đế nâng dậy toàn bộ ý thơ”.
Ví như, viết về mưa, Vân Long có những nét quan sát thật gợi:
Qua dải sân mưa tôi ngắm em
Màn mưa hòa những nét thân quen.
Tình yêu mới nở sao mà đẹp
Một thoáng nhìn nhau, mưa cũng ghen
Hoặc, thơ bốn câu của Kim Phủ Vĩnh, vẫn là cái bất ngờ của ý tưởng mở ra từ câu kết khép lại:
Mưa bay trắng xóa một màu
Hạt mưa nói hộ lòng nhau đêm dài
Tay nâng khuy cửa em cài
Đêm nay có trận mưa ngoài cơn mưa…
Có thể trích dẫn nhiều bài thơ bốn câu mà chúng ta đang gọi là thơ “tứ tuyệt” với nhiều dáng vẻ của nó. Song, ở hình thức thơ đang được gọi là thơ “tứ tuyệt” này, trong các từ điển không hề nhắc tới.
Theo nhà thơ Nam Trân và nhà nghiên cứu văn học dân gian Phạm Đức Duật thì không nên gọi là thơ tứ tuyệt. Vì, ở Trung Quốc, thơ “tứ tuyệt” là bài thơ chỉ có bốn câu và mỗi câu chỉ có bốn chữ. Còn trong thơ Đường luật từ câu thứ nhất đến câu thứ tư gọi là một tuyệt. Câu thứ năm đến câu thứ tám lại gọi là một tuyệt nữa. Như vậy, mỗi khổ thơ được gọi là một tuyệt. Còn ở tám câu, mỗi câu bẩy chữ trong thơ Đường thì từ câu thứ ba đến câu thứ sáu trong bài, bốn câu này từng cặp đối nhau, cũng được gọi là một tuyệt. Thơ Đường có tám câu, ba tuyệt.
Qua nghiên cứu, thơ bốn câu xuất hiện đầu tiên ở nước Tề, nước Lương Trung Quốc. Từ thời Đường về sau được gọi là thơ “Tuyệt cú”. Trong từ điển Hán Việt của học giả Đào Duy Anh có ghi: “Tuyệt cú” là bài thơ bốn câu, mỗi câu năm hoặc bảy chữ”. Từ điển “7 giác hiệu mã tân” của Trung Quốc cũng viết: “Tuyệt cú” là lối thơ cổ, mỗi bài có bốn câu. Mỗi câu có năm chữ gọi là ngũ tuyệt. Bài thơ có bốn câu, mỗi câu có bảy chữ gọi là thất tuyệt.
Từ Nguyên của Trung Quốc còn giải nghĩa kỹ hơn về thơ “tuyệt cú” này. Sách viết: “Tuyệt cú” là lối thơ cổ, mỗi bài có bốn câu. Mỗi câu năm chữ, hoặc sáu chữ, hoặc bảy chữ... Bốn câu làm thành một bài, hoặc dùng vần bằng, hoặc dùng vần trắc... ”.
Với thơ, cái cốt lõi là nội dung với nhiều phía sáng tạo của thi sĩ làm rung động người đọc ở ý, ở hình, ở tâm tưởng sâu xa của người viết. Còn “thơ bốn câu,” thơ “tứ tuyệt” hay thơ “tuyệt cú” chỉ là hình thức, thể loại của thi ca. Nhưng, có lẽ, chúng ta cũng cần có sự thống nhất về cách gọi những bài thơ bốn câu như thế nào là chính xác hơn?
KIM CHUÔNG
Nhà Búp xin giới thiệu tại đây một số bài thơ 4 câu của Nhà thơ Kim Chuông
TRIẾT LÝ CỦA CÂY
Bóng cây lớn chim muông tìm đến đậu
Ánh trăng qua luênh loáng triệu ánh vàng
Sau bão táp người đi ngơ ngẩn ngắm
Bóng cây đâu?
Mô đất nhỏ lại còn
CÂY XANH VÀ MẶT TRỜI
Mặt trời mải miết ra đi
Cái cây đứng lại thầm thì với hoa
Cái cây đứng ở vườn nhà
Nhưng cho nắng biết đường xa bóng mình
HOA
Hoa không rụng xuống đất này
Thì sao cành biếc dâng đầy quả non
Hoa rơi, hoa cũng vẫn còn
Từ hoa đến quả vòng tròn tái sinh
BIỂN
Biển khoe sóng ầm ào cao muôn trượng
Trải mênh mang,
Biển có khác chi trời
Chợt gió lặng dấu mình vào mây biếc
Biển chết chìm gục mặt mép bờ trôi
NÉT RIÊNG
Hoa Hồng đỏ, hoa Huệ thơm, hoa Xương Rồng gai góc
Bao nhiêu hoa là có bấy nhiêu hình
Cúc Đại đóa không làm lay-ơn được
Tre ngút ngàn không thể hoá Trúc xinh
CÁI NHÌN
Đứng trước cái Chén, cái Ly này cao
Đứng trước cái Bình, cái Ly cao này lại thấp
Còn so đo, khập khiễng còn tràn ngập
Câu hỏi, LÀ MÌNH,
MÌNH có thật MÌNH không ?
NGHE
Mưa long bong rơi xuống chậu hiên nhà
Tiếng kêu ở mưa hay là ở chậu
Gió vật vã hay cây gào bên giậu
Tiếng vang nào trong ta đang nghe ?
LỬA
Đốm lửa bập bùng sáng cả vùng đêm
Vì Lửa sáng ? Hay vì đêm đen đấy
Cãi nhau mãi, cái nắng oà thức dậy
Lửa nhạt nhoà, này lửa,
biến về đâu ?
BIỂN
Biển khoe sóng ầm ào cao muôn trượng
Trải mênh mang,
Biển có khác chi trời
Chợt gió lặng dấu mình vào mây biếc
Biển chết chìm gục mặt mép bờ trôi
NÉT RIÊNG
Hoa Hồng đỏ, hoa Huệ thơm, hoa Xương Rồng gai góc
Bao nhiêu hoa là có bấy nhiêu hình
Cúc Đại đóa không làm lay-ơn được
Tre ngút ngàn không thể hoá Trúc xinh
VIẾT VỀ MƯA
Mưa bay trắng xóa một màu
Hạt mưa nói hộ lòng nhau đêm dài
Tay nâng khuy cửa em cài
Đêm nay có trận mưa-ngoài-cơn-mưa !
VÀ, LẠI VIẾT VÈ MƯA
Hạt mưa nối đất liền trời
Nối dòng sữa ngọt tới chồi tươi xanh
Mưa bay lên thác, xuống ghềnh
Hạt mưa cũng có riêng mình bước đi
CON TẰM
Thả mình ra giữa sân phơi
Đem lòng uống cạn mặt trời vào trong
Tìm về dài rộng tháng năm
Ngàn tơ rút tự lòng tằm ra vương
CÁI TÊN
Khác nhau một sắc áo vàng
Và qua xay giã giần sàng, người ơi
Thóc mang tên: Hạt Gạo rồi
Diệu kỳ thay sự ra đời
- Cái Tên!
VÔ ĐỀ 1
Ly biệt nhau rồi, em về với người ta
Ta ngược đường em, ta đi tìm người khác
Chỗ cuống lá rời cây, nơi cái mất
Lại chồi lên cuống búp
- Một nụ mầm
VÔ ĐỀ 2
Trời bắt ta lấy cô vợ trẻ
Đừng đổ lỗi cho ta thấy gái mắt tít vào
Trời mờ mịt, bảy tỷ người đi
nhập nhòa trên đất
Không tại Trời?
Ta tán đổ: Em … Sao?
LỬA
Đốm lửa bập bùng sáng cả vùng đêm
Vì Lửa sáng ? Hay vì đêm đen đấy
Cãi nhau mãi, cái nắng oà thức dậy
Lửa nhạt nhoà, này lửa,
Biến di đâu?
Kim Chuông