Cầm lên được thì cũng buông xuống được

Cầm lên được thì cũng buông xuống được
Cầm lên được thì cũng buông xuống được Tôi từng nghe người nói bao lần Cầm lên dễ nhưng buông thì rất khó Đã biết cầm thì phải biết buông thôi!

(Ảnh: Kim Anh)


CẦM LÊN ĐƯỢC THÌ CŨNG BUÔNG XUỐNG ĐƯỢC

(Phạm Hồng Oanh) 

 

Cầm lên được thì cũng buông xuống được

Tôi từng nghe người nói bao lần

Cầm lên dễ nhưng buông thì rất khó

Đã biết cầm thì phải biết buông thôi!

 

Cầm lên được thì cũng buông xuống được

Cái tôi cầm đã phải của tôi chưa 

Lắm nông nổi lại còn nhiều nước mắt

Thì trách chi những lúc cầm nhầm?

 

Cầm lên được thì cũng buông xuống được

Dằn lòng thôi để khỏi đau lòng

Cười lên được từ trong tiếng nấc

Chắc đau buồn cũng nhẹ dần thôi.

 

Cầm lên được thì cũng buông xuống được 

Trời thường hanh vào cái lúc mây nhiều

Bão đổ cây lại là chiều lặng gió

Mưa ập về khi chẳng một cơn giông!

 

Cầm lên được thì cũng buông xuống được

Cầm và buông, hai động tác thôi mà

Cơn cớ gì mà trái tim chịu rét

Chịu gió lùa từ những phía không đâu?

 

Sao đến tận bây giờ mới biết

Điều lẽ ra cần phải biết lâu rồi

Sự chân thành không cần lời giải thích

Tự tôi cầm thì tôi tự buông thôi!