Chiều cuối năm

Chiều cuối năm
Da diết chiều cuối năm Con ngước nhìn lên làn mây trời mỏng mảnh Ngỡ khói bếp nhà mình vừa vương trong sương lạnh Chợt quay quắt buồn, thèm khát ngược về quê…

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


CHIỀU CUỐI NĂM
(Nguyễn Thúy Hằng
)

 

Da diết chiều cuối năm

Con ngước nhìn lên làn mây trời mỏng mảnh

Ngỡ khói bếp nhà mình vừa vương trong sương lạnh

Chợt quay quắt buồn,

thèm khát ngược về quê…


Con sẽ ùa về ngắt cỏ tím ven đê

Cài vào tuổi thơ con với ngọn khói đốt đồng vời vợi

Góp tiếng cười pha lê cùng lũ trẻ trâu cuối ngày rong ruổi

Gửi ánh mắt thiên thần theo vi vút cánh diều bay.


Con sẽ theo cha men dọc các luống cày

Nhặt lên những chú cua đồng ngác ngơ giương còng trong chiều giá rét

Sẽ dúi vào áo mẹ củ khoai nướng vội thơm lừng, cháy khét

Dù mẹ đang mải miết cắm xuống bùn những nhánh mạ xanh non.


Con sẽ ào về rúc vào ổ rơm thơm

Vẫy vùng hít hà cái mùi hương nắng gió đồng

đã ôm ấp con bao ngày tháng 

Sẽ mân mê lượm những hạt thời gian trên mái tóc bà bạc trắng

Xâu chuỗi hạt tràng bà tụng niệm đêm đêm.


Ôi ký ức một thời…ký ức chẳng chịu ngủ im

Khi những chiều cuối năm con bất ngờ chạm vào gió bấc

Xa xót nhớ bàn chân mẹ, chân cha dầm trong bùn tê buốt

Để vững vàng trong từng bước con đi.