Chòng chành

Chòng chành
Núi chòng thì non đã chành, Đất yên, tươi mịn cỏ xanh cũng tàn. Thiên Nhân vốn hợp, bỗng tan. Em cầm phượng đỏ, thành tranh họa đồ...


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

 

Núi chòng thì non đã chành,

Đất yên, tươi mịn cỏ xanh cũng tàn.

Thiên Nhân vốn hợp, bỗng tan.

Em cầm phượng đỏ, thành tranh họa đồ...


Xưa, nay đầu Sở mình Ngô,

Đi đâu cho hết ngẩn ngơ sắp bày?

Ở phố thị, quá đủ đầy,

Bỏ về quê, kỷ niệm gầy vẫn theo..


Tiền nhiều, Tình ít vắng teo,

Ngồi câu thân phận; cánh bèo mong manh...

Ngây thơ cái thuở chưa thành,

Đêm đầu hò hẹn mong manh đến giờ ...


Gió chướng ơi, rạp đám dừa,

Lục bình mắc cạn, thờ ơ những ngày.

Chẳng quê, thành; một đường bay,

Nhà ta trên ấy, thân này là không. 


Chòng chành trời đất mênh mông,

Bỏ quê, bỏ thị,

Đoái trông chòng chành…


La Vinh