Có một Hà Nội rất nhớ em

Có một Hà Nội rất nhớ em
Em ở đâu rồi nơi ấy nắng vàng không? Nơi ta ở đang mùa mưa ngâu và lòng người đầy bão tố Chặng đường ta qua đã bao mùa lá đổ Sao vẫn thấy chạnh buồn mỗi độ thu sang.
Em ở đâu rồi
nơi ấy nắng vàng không?
Nơi ta ở
đang mùa mưa ngâu và lòng người đầy bão tố
Chặng đường ta qua đã bao mùa lá đổ
Sao vẫn thấy
chạnh buồn
mỗi độ thu sang.
 

Về thôi em!
Về với lá mê mải vàng
và nước hồ xanh ngắt
Về với gió thu se lạnh đến nao lòng
Về với cốm non gói vào lá sen thơm ngát
Về với xôn xao
thu Hà Nội,
em à!
 
Nguyễn Diệu Liên