Đoản khúc với Xuân Đam

Đoản khúc với Xuân Đam
Biết rằng rượu hát, rượu cười Chẳng đi hết được cuối trời yêu thương Thì muôn lớp sóng văn chương Vẫn dào dạt ở rượu suông của mình Biết là tài – mệnh gập ghềnh Không cãi lý, chỉ cứu mình bằng thơ.

ĐOẢN KHÚC VỚI XUÂN ĐAM

Biết rằng rượu hát, rượu cười

Chẳng đi hết được cuối trời yêu thương

Thì muôn lớp sóng văn chương

Vẫn dào dạt ở rượu suông của mình

Biết là tài – mệnh gập ghềnh

Không cãi lý, chỉ cứu mình bằng thơ.

 

Trái tim thi sĩ mộng mơ

Sinh – lão – bệnh – tử có chừa ai đâu

Muốn qua một khúc sông sâu

Mà sao “không bắc được cầu” người ơi

“Thói đời hạt mẩy thường rơi

Bao nhiêu hạt lép chẳng rời nổi bông”

 

Cây cầu ngồi khóc bến sông…!

 

Phạm Hồng Oanh