Giấc mơ cuối cùng

Giấc mơ cuối cùng
Tôi với anh phải đâu là xa lạ Chưa gặp một lần, liệu có thể nói quen? Vì ít tuổi nên tôi là em. Mà chắc gì ngàn xưa ta đã thế! Anh gồng gánh kiếp ba đào dâu bể Tôi loay hoay thân lữ thứ chốn này Dẫu tam sinh duyên nợ có vơi đầy Thì quan ải danh-lợi-tình vẫn khác.


(Ảnh: Kim Anh)

 

  GIẤC MƠ CUỐI CÙNG                          

       (Tặng anh QV)

 

Tôi với anh phải đâu là xa lạ

Chưa gặp một lần, liệu có thể nói quen?

Vì ít tuổi nên tôi là em.

Mà chắc gì ngàn xưa ta đã thế!

 

Anh gồng gánh kiếp ba đào dâu bể

Tôi loay hoay thân lữ thứ chốn này

Dẫu tam sinh duyên nợ có vơi đầy 

Thì quan ải danh-lợi-tình vẫn khác. 

 

Thương con chữ giữa vần thơ anh ngơ ngác

Nỗi nhọc nhằn đeo bám tuổi ấu thơ

Khi vô tư trong trẻo đến không ngờ

Khi bĩ cực nóng ran màu viễn xứ.

 

Tiếng nhạc thiền tịnh trắng vầng mây cũ

Nở hết vàng nắng mới buổi xuân mai

Cánh dơi khua rạn nứt mái đêm dài

Túi đường thơ có khi nào biết cạn.

 

Lưng vốn cuộc đời là tri âm bầu bạn

Dẫu trắng tay vẫn ấm áp chân tình

Đọc thơ anh mà thấy thương mình

Màu mây dại khóc giữa trời nhắc nhớ.

 

Anh giờ trải đời mình nơi thiên cổ

Chốn an lành không toan tính thiệt hơn

Có biết chăng bao cánh hạc thi tiên

Cùng Thiên thê hiển linh vầng mây trắng. 

 

Giấc mơ cuối là nốt huyền tĩnh lặng 

Là khát về một nẻo phía thượng thiên

Để tinh khôi trong vắt những dáng thiền

Lại vẽ tiếp đời mình vào huyền thoại…

 

27/10/2019
Trần Huyền Tâm

-----

(*) Duyên nợ tam sinh: nợ duyên ba đời