Gió mồ côi

Gió mồ côi
“Thương thay ngọn gió đông gầy Nâng niu hoa tím những ngày xa xôi Để rồi một buổi thuyền trôi Đem nàng hoa tím về nơi phố phường

 



“Thương thay ngọn gió đông gầy

Nâng niu hoa tím những ngày xa xôi

Để rồi một buổi thuyền trôi

Đem nàng hoa tím về nơi phố phường

Gió buồn se sắt trong lòng

Xót xa, gió gọi giữa đồng .... vì vu”


Rồi một chiều kia gió về với tinh khôi

Cõng Ký ức trở về cảnh đồng nghi ngút khói

Nặn bếp, nướng khoai cùng hương đồng cỏ nội

Trốn nắng giữa trời bằng những lá sen to


Gió nhớ bao chiều nghe tiếng hát xa xa

Nghe tiếng cuốc kêu báo mùa hoa sen nở

Về bến đò xưa, tím hoa cà  gió nhớ

Tím nửa khung trời ngày ấy của  xa xôi


Áo tím hoa cà bao nhung nhớ đầy vơi

Đồng cỏ vẫn xanh, gió một lời chẳng nói

Để đến một chiều em chia tay thật vội

Hoa tím giã từ, rời bến để sang sông 


Nắng vẫn cứ vàng, sông mãi chảy về Đông

Hoa tím ở đâu, nơi bãi bờ sông rộng

Giữa bãi cỏ xanh, trái cà vàng rụng cuống

Hoa tím nơi nào, còn thương  gió mồ côi!


Nắng vẫn cứ vàng, sông mãi chảy về Đông

Hoa tím nơi đâu, giữa đôi bờ sông rộng

Để gió thẫn thờ, thương cà vàng rụng cuống

Vì vút suốt đời, ai thương gió mồ côi.


Lương Duyên Thắng