Hào quang

Hào quang
Như những đứa trẻ ngoan Chúng ta thường trở về khi trời vừa tối Tiếng chuông ngân thay tiếng trống trường. Bỗng một hôm Em không đòi về sớm Anh lựa gọi Để mẹ khỏi bên hiên bắc ghế ngồi chờ. Và từ đó


(Ảnh: nhà thơ Hoàng Liên Sơn)


HÀO QUANG

(Hoàng Liên Sơn)

 

Như những đứa trẻ ngoan

Chúng ta thường trở về khi trời vừa tối

Tiếng chuông ngân thay tiếng trống trường.

Bỗng một hôm

Em không đòi về sớm

Anh lựa gọi

Để mẹ khỏi bên hiên bắc ghế ngồi chờ.

Và từ đó

Có tiếng cười vang khắp khu vườn vắng

Cửa quên khóa vòi tưới cây quên đóng

Cả tiếng thút thít trong phòng khóa trái

Em gái tò mò mà không hiểu vì sao.

Cũng từ đó

Mỗi lần gặp nhau

Online hay offline

Khóc hay cười hay cười trong nước mắt

Ta đều thấy phía bên kia hào quang sáng rực

Của tình yêu biết phá biên vì lẽ sinh tồn.